“Chồng ải chồng ai...”
“Chồng ẻm chồng em...”
“Bối Mạt, em đánh rơi ông xã rồi này!”
Sau một hồi ca thán đủ thứ câu từ trên đời, từ Tiếng Anh đến Tiếng Pháp, Mạc Đình Cảnh cuối cùng cũng thấm mệt. Hắn chẳng hề quan tâm chút hình tượng cỏn con còn sót lại liệu sẽ ra sao, ngồi bệt xuống đất.
Người qua đường không biết chuyện còn tưởng là ăn xin từ nơi nào tìm đến tận cửa. Nhiều người tò mò thậm chí còn lấy điện thoại ra tính quay chụp nhưng lại bị dáng vẻ như hung thần của hắn dọa ch.ết khiếp.
Đuổi được đám người qua đường đi, Mạc Đình Cảnh lại tiếp tục sự nghiệp ăn vạ đang dang dở.
“Hu hu... vợ ơi, anh biết sai rồi...”
“Em đừng bỏ anh có được không?”
Việc hắn và cô giận dỗi thực ra nhiều như cơm bữa, nhưng đa phần là sẽ làm hòa sau khoảng mười lăm phút. Còn, bất hòa đến mức cô phải bỏ về nhà mẹ đẻ thì đây chính là lần đầu tiên.
Bối Dực sau khi biết tin thì ngạc nhiên lắm, thậm chí còn tính đến cả việc sẽ nói gì ở tòa cho ngầu lòi. Thế nhưng khi nhìn thấy hắn một thân thảm hại ngồi trước cổng nhà, anh lại cảm thấy thật buồn cười.
Đi ra ban công, Dực thiếu cười cười:
“Về đi, anh bạn à.”
“Em gái tôi từ chối nhận chồng rồi!”
“Bà già mày!” Mạc Đình Cảnh nghiến răng nghiến lợi, đứng bật dậy, chỉ tay về phía ban công mà trút giận: “Thằng nhóc láo lếu. Để yên cho ông đây dỗ vợ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475976/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.