Róc rách... róc rách...
Tiếng nước chảy vang lên, tựa như một bản nhạc nhẹ nhàng thấm sâu vào trái tim con người.
Sau một trận hoan ái kịch liệt, Mạc Đình Cảnh ôm Bối Mạt vào phòng tắm, cùng cô ngồi trong một bồn nước ấm, đắm mình trong cảm giác thư thái khó tả.
“Chú...”
Thịch!
Trái tim hắn bỗng đập lệch nhịp. Cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc đột nhiên tràn về. Lần cuối Bối Mạt gọi hắn một tiếng “chú” là một năm bốn tháng trước. Còn, lần đầu cô gọi hắn là khi...
...
Mười một năm trước.
Hắn hai mươi tuổi, còn cô mới tám tuổi.
Lần đầu tiên hắn gặp cô là tại buổi lễ kỉ niệm hai mươi lăm năm ngày thành lập Mạc thị. Ấn tượng duy nhất hắn có, rằng cô là một cô bé bụ bẫm, đáng yêu lại ưa nhìn.
Cô không giống với đám trẻ con phiền phức, ồn ào khiến hắn đau đầu đến độ cảm thấy chán ghét. Yên tĩnh đến lạ kì. Điều này khiến hắn nảy sinh hứng thú.
Mạc Đình Cảnh rời xa chốn náo nhiệt, rảo bước đến gần Bối Mạt. Hết sức tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, hắn quay sang nhìn cô, nhẹ giọng: “Cha mẹ nhóc đâu?”
“Không phải nhóc.” Cô bé nào đó chau mày, giở thói bà cụ non: “Mạt Mạt đã tám tuổi rồi!”
Dứt lời, bé con lập tức giơ ra tám ngón tay, khẳng định bản thân không hề nói dối. Đồng thời cũng muốn hắn xin lỗi và rút lại lời nói khiếm nhã ban nãy của mình.
Mạc Đình Cảnh bỗng nhiên cảm thấy buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475970/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.