40/ Cô ngơ ngác hồi lâu, mãi mà chẳng tiêu hóa được lời nói lấp lửng, câu cú không rành mạch, rõ ràng kia của hắn. Thẳng đến khi ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon, Bối Mạt mới “à” một tiếng.
Cái bụng đói chưa được “ăn” no đã bị phá đám. Tiếng chuông gọi cửa đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của hắn và cô.
Mạc Đình Cảnh tặc lưỡi một cái, đặt đũa xuống, chậm rãi đứng dậy, rảo bước về phía cửa nhà. Chưa đến hai phút sau, trên bàn ăn đã trở nên chật trội.
“Trông ngon thế, anh xin miếng coi.”
Cạch.
Một đôi đũa vụt qua, cắt đứt đường tiến công của kẻ thù. Mạc Đình Cảnh cười khẩy một cái, đáy mắt hiển hiện ý vị khinh thường. Rất nhanh sau đó liền xúc một thìa cháo đút cho Bối Mạt.
Bối Dực, người mới bị “đuổi” khỏi căn hộ của mình cách đây một thời gian, chống tay lên bàn ăn, bỏng mắt nhìn đôi “chồng già vợ trẻ” đang ân ái trước mặt. Lấy đũa chọc chọc vào chén cháo nóng hổi, Dực thiếu rầu rĩ:
“Sao ăn ké một bữa cơm lại khó khăn thế chứ?”
“Có tin tôi ném nhóc ra khỏi đây không?” Hắn quay qua lườm Bối Dực, trầm giọng đe dọa: “Đừng có gây ô nhiễm tiếng ồn.”
Dực thiếu “xì” một tiếng đầy ghét bỏ, đẩy ghế đứng dậy, dõng dạc tuyên bố:
“Này nhé, cháu cũng không đói khổ đến nỗi đến đây ăn chực đâu. Chẳng qua chỉ là... phụ huynh đại nhân sắp đến đây rồi.”
Phụt--
Khụ... khụ...
Bối Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475962/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.