Bối Mạt hạn hán lời, quyết định ngó lơ tâm hồn nào đó đang bị tổn thương sâu sắc. Hiện tại, so với hắn, cô cảm thấy bảo bối trong bụng vẫn quan trọng hơn. Mà người đàn ông nào đó thấy bản thân bị lơ đẹp mặt, phẫn uất và tổn thương trong lòng liền gia tăng theo cấp số nhân. Hắn nắm lấy cổ tay cô, hậm hực:
“Em... em hết thương anh rồi sao?”
“Bối Mạt, em thay lòng rồi!”
Lúc này, hắn chỉ muốn đứng bật dậy, sau đó nằm xuống đất, lăn qua lăn lại, giãy đành đạch để xả hết đống lửa giận đang nghẹn lại trong bụng mà thôi.
Cô chẹp miệng một cái, chẳng hề quan tâm đến hành động trẻ con của hắn. Rút tay lại, Bối Mạt chậm rãi đứng dậy, rảo bước về phòng. Vừa đi, cô vừa lên tiếng:
“Ông Mạc, tôi nói cho ông biết. Hành động ồn ào vừa rồi của ông đã làm ảnh hưởng trực tiếp đến giấc ngủ của con. Tối nay, ông nên nằm ngủ ở ghế sofa và xám hối đi!”
Đoàng... đoàng...
Rắc, phựt phựt--
Trong chốc lát, Mạc Đình Cảnh có cảm giác bản thân như rơi từ thiên đuờng xuống mười tám tầng địa ngục. Mà nguyên nhân gây ra việc này chỉ có một thôi.
Hắn nóng mắt nhìn cái bụng hơi nhô ra một chút của cô, nghiến răng ken két, khí huyết trong lòng đã sục sôi. Chỉ vì một đứa con chưa “hoàn chỉnh” mà cô dám quay lưng với hắn ư? Thật không thể chấp nhận nổi!
Ngày hôm đó, người đàn ông của gia đình ôm một bụng nghẹn đầy lửa giận, cố gắng ăn sơn hào hải vị, hít không khí, chán nản sống qua ngày.
Tối hôm đó, sau khi Bối Mạt đã chìm vào giấc ngủ, Mạc Đình Cảnh mới lén lút cạy cửa, rón rén đến bên giường lớn. Hắn chậm rãi lật chăn ra, nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của cô. Tức giận trong lòng rất nhanh liền bùng phát.
Hắn chọc chọc vào bụng cô, lẩm bẩm:
“Thiên hạ nói đúng, con cái đúng là thứ của nợ.”
“Chưa có mắt, mũi, mồm miệng mà đã dám cướp vợ ông đây rồi. Giỏi lắm, ranh con!”
Nguyên tối hôm đó, người đàn ông xây dựng tổ ấm gia đình đã dành ra một ba thanh xuân chỉ để “dạy dỗ” đứa con còn chưa lọt lòng của mình, mặc kệ là con có nghe được hay không.
...
Sáng sớm hôm sau.
Bối Mạt trong trạng thái ngái ngủ mở cửa, không để ý là cửa phòng còn khóa hay không. Cô đi ra phòng khách, chứng kiến dáng ngủ đầy quái gở của hắn liền tỉnh ngủ, cơ mặt giật giật mấy cái.
Đầu chạm sàn nhà, chân gác lên thành ghế, chăn bị vứt ở một xó xỉnh nào đó. Đây là dáng ngủ quái quỷ gì vậy? Là dáng ngủ khoa học, dưỡng sinh cho người cao tuổi mà hắn nghĩ ra đấy ư?
Bối Mạt đi đến bên hắn, đá đá vào người hắn một cái, đánh thức hắn khỏi giấc ngủ: “Ông Mạc, dậy đi thôi.”
“Không... tránh ra...”
Hắn ngọ nguậy, theo bản năng mà né tránh lực tác động lên cơ thể. Bối Mạt chỉ biết cười cười, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, ghé sát tai hắn mà thủ thỉ.
“Ông xã.”
“...”
Ngón tay của ai đó khẽ giật giật.
“Chồng ơi.”
“...”
Lông mày của ai đó khẽ nhíu lại.
“Anh yêu à.”
“Em!!”
Mạc Đình Cảnh cuối cùng cũng nhẫn nhịn không nổi mà mở to hai mắt. Khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngượng ngùng. Chống tay ngồi dậy, xoa bóp cái cổ đã bị h.ành h.ạ cả một đêm, hắn ngái ngủ lên tiếng.
“Đừng nói chuyện với anh, em có dỗ thế nào anh cũng không nguôi giận đâu!”
Nói xong, ai đó sợ bản thân biểu hiện chưa đủ tốt liền “hứ” một tiếng.
Bối Mạt nhịn cười, đặt lên môi hắn một cái hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước khiến hắn đứng hình mất chục giây. Cô cười tủm tỉm, lại thơm lên má hắn một cái nữa, sau đó mới nũng nịu nói.
“Anh ơi, em đói. Anh xuống bếp làm cơm cho em nhé?”
Liên tiếp trúng ba đòn với sát thương chí mạng, tuyến phòng thủ kiên cố của Mạc Đình Cảnh rất nhanh đã bị phá tan. Hắn đứng bật dậy, khẽ ho một tiếng, sau đó ba chân bốn cẳng đi về phía phòng bếp.
“Còn không mau đi theo. Hay là để anh bế em đi?”
“Nể tình tình yêu bốn tháng anh mới vào bếp đấy chứ không phải anh khoái đâu. Anh chỉ nghiện một chút thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]