Tối hôm đó.
Nhà họ Mạc.
Thiệu Phong nhìn Mạc Đình Cảnh hai mắt nhắm nghiền trên giường, không khỏi thở dài đầy bất lực.
Bối Mạt lấp ló bên ngoài cửa phòng. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thấp thỏm, lo âu.
“Chú... chú ấy ổn chứ ạ?”
“Ổn.”
Thiệu Phong gật đầu, đưa mắt nhìn cô. Suy nghĩ một lúc, anh mới lên tiếng.
“Tôi có thể biết lý do tại sao cậu ấy lại ngất xỉu không?”
“Khụ... cái... cái này...”
Bối Mạt ấp a ấp úng, cảm thấy đây không phải vấn để mà ngày một ngày hai là có thể giải thích xong được. Cho nên, cô không chút do dự quay đầu bỏ chạy, để lại một Thiệu Phong đứng hình, ngỡ ngàng và ngơ ngác.
Thiệu Phong: “??!”, cô bé ấy bị ma nhập hả?
...
“Em thích anh!”
“Mạc Đình Cảnh, người em thích là anh!”
Âm thanh quen thuộc vang lên trong không gian đất trời rộng lớn, giữa biển khói mờ ảo không thấy bến bờ.
Mạc Đình Cảnh đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời chẳng thể tiêu hóa lời nói của Bối Mạt.
Cô thích hắn thật sao?
Hay...
Đây chỉ đơn thuần là một trò đùa tình ái rẻ mạt?
Mạc Đình Cảnh không biết, lí trí của hắn dường như đã mất đi khả năng tư duy logic. Thứ duy nhất hiện tại còn hoạt động, có lẽ chỉ còn trái tim hắn mà thôi.
Hít sâu một hơi, hắn tiến về phía trước, muốn vượt qua biển sương khói này để tìm đến chủ nhân lời tỏ tình. Thế nhưng, chưa đi được mấy bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475944/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.