Sáng hôm ấy, cũng trong khung thời gian cũ, bữa sáng thịnh soạn được dọn lên. Thế nhưng lần này, nó lạ lắm.
Bối Mạt nhìn bác quản gia rồi lại nhìn sang hắn, không biết nên nói gì. Một lúc lâu sau, cô mới thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng:
“Chú, chú không cần đeo khẩu trang đâu.”
“Đeo vào thì làm sao chú ăn sáng được.”
Mạc Đình Cảnh: “...”
Hắn thà nhịn đói cũng không muốn để gia nhân trong nhà nhìn thấy “kiệt tác” cô tốn tận 5 giây trên môi hắn để tạo ra. Chuyện bị đánh dấu chủ quyền đó đối với hắn mà nói là một thứ gì đó vô cùng mất mặt.
Bối Mạt mắt thấy không thể khiến cho cái tôi kiêu hãnh của người nào đó hạ xuống chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, cuối cùng quay sang nhìn bác quản gia.
“Bác ơi, bác ra ngoài được không? Chú ấy hôm nay có nỗi khổ thầm kín ạ!”
“... À, được.”
Gật đầu đồng ý, bác quản gia nhanh chóng rời khỏi phòng ăn không một chút chậm trễ.
Bóng dáng bác quản gia vừa khuất sau cánh cửa phòng, Bối Mạt đã lập tức chồm đến, giựt lấy chiếc khẩu trang Mạc Đình Cảnh đang đeo. Trông thấy hắn chau mày không vui, cô cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Bối Mạt chống cằm, cười với hắn, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết:
“Chú như thế này mới đẹp trai nha. Khẩu trang đúng là món đồ phong ấn nhan sắc mà.”
Mạc Đình Cảnh cúi đầu, tỉ mỉ bóc vỏ tôm sau đó mới bỏ vào chén cơm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475943/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.