Bởi vì đi quá vội nên hai người bọn họ chưa kịp ăn gì cả, mãi đến lúc lên tàu mới mua hai hộp cơm ăn cho xong bữa tối.
Sau khi xuống xe, Lộ Trạch cũng không có tâm trạng chú ý đến thành phố nơi Lương Tiêu lớn lên như thế nào, cậu với Lương Tiêu trực tiếp về nhà anh.
Lương Tiêu đến quán làm móng của Khương Tình xem qua, cửa khóa, không có ai cả, cả siêu thị của dì Lưu đối diện cũng khóa cửa.
Lộ Trạch cũng nhìn theo anh, “Cửa hàng dì mở sao?”
“Ừm, chắc đã về nhà rồi.” Lương Tiêu nói, “Đi thôi, nhà của anh ngay trong tiểu khu này thôi.”
Lộ Trạch vừa đi vừa đánh giá, tiểu khu này nhìn có vẻ khá cổ xưa nhưng cũng đều là cao cấp. Có vẻ điều kiện nhà Lương Tiêu tốt hơn so với cậu nghĩ, chắc chỉ vì thiếu nợ nên mới trở nên túng quẫn như này.
Bên cạnh có ba bốn đứa trẻ vừa hét vừa chạy đi, Lương Tiêu nói: “Nhà của anh ở tiểu khu cũ này có nhiều người già và trẻ con, có lúc có thể sẽ hơi ồn.”
“Náo nhiệt.” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu nở nụ cười, “Tới rồi.”
Cửa lầu không đóng, Lương Tiêu ấn thang máy hai lần nhưng đều không được, anh nhíu mày lại.
“Thang máy hỏng rồi sao? Hay là bị mất điện rồi?” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu lấy điện thoại ra nói: “Anh gọi cho nhân viên quản lý hỏi.”
“Vãi, nhà anh ở tầng mấy vậy, không phải tầng trên cùng chứ?”
“Không phải, tầng năm.”
Lương Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536447/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.