Chương trước
Chương sau
Kế hoạch du lịch tiến triển có hơi chậm. Ở đó mấy ngày nhưng bọn họ chỉ đi chơi có vài nơi, đi ngắm vài chỗ, bởi vì một nửa thời gian đều ở khách sạn.

Có lúc thậm chí còn không làm gì cả, chỉ dựa người vào nhau trò chuyện, dính như một lúc, như vậy một ngày cũng kết thúc.

Buổi chiều hôm nay hai người bọn họ vừa mới làm xong, còn đang trần trụi ôm nhau thì điện thoại Lương Tiêu vang lên.

Anh mò mẫm tìm điện thoại, sau khi nhìn thấy tên danh bạ thì hơi nhíu mày lại.

Lộ Trạch không thấy được biểu tình của Lương Tiêu, lười biếng dùng đầu ngón tay đảo quanh cơ bụng của anh.

“Alo, bà nội Trương.”

Lộ Trạch cũng nghe rất rõ âm thanh bên kia điện thoại, giọng điệu có chút sốt ruột, “Lương Tiêu à, hai ngày tới con có thời gian thì về nhà một chuyến đi.”

Lộ Trạch dừng động tác lại, nghiêm túc lắng nghe.

Trong lòng Lương Tiêu căng thẳng, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Bà đừng nóng vội, cứ từ từ nói.”

“Ai ya thật ra cũng không phải chuyện gì to tát cả,” Bà nội Trương nói từ từ, “Từ trước tới nay mẹ cháu với Tiểu Lưu vốn không hợp nhau, cháu cũng biết mà, nhưng hôm nay không biết tại sao hai người lại đánh nhau…”

Cánh tay Lương Tiêu ôm Lộ Trạch cũng căng cứng lại, “Mẹ cháu sao rồi? Có bị thương không? Có nghiêm trọng không?”

“Cháu đừng lo cháu đừng lo, cũng không nghiêm trọng lắm đâu, đầu chỉ bị chảy máu một chút, ngoài ra không có sao đâu, đã đến bệnh viện rồi.”

Lương Tiêu nhíu mày lại, Lộ Trạch nhẹ nhàng vỗ vỗ người anh. Lương Tiêu liếc cậu một cái rồi nói với bà nội Trương: “Cám ơn bà, cháu sẽ gọi cho mẹ cháu hỏi một chút.”

“Ừ, được, cháu cũng đừng sốt ruột quá, cũng không bị thương nặng…”

Chờ bà nội Trương cúp điện thoại, Lương Tiêu áy náy nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch nói: “Ngây ra đó làm gì, mau gọi cho dì đi.”

“Anh…”

Lương Tiêu mới vừa mở miệng, Lộ Trạch cũng đã xuống giường, “Em với anh cùng nhau về, bây giờ chắc vẫn còn vé tàu.”

Cậu cầm lấy điện thoại đi vào phòng tắm, “Anh cứ gọi điện cho dì trước đi, em đi tắm, tiết kiệm thời gian.”

Lương Tiêu nhìn tấm kính trong phòng tắm mờ đi, nghe được bên trong vang lên tiếng nước mới mới gọi điện thoại cho Khương Tình, mãi một lúc mới kết nối được.

“Mẹ.” Lương Tiêu nói.

Khương Tình như không có việc gì nói: “Không phải đi du lịch với bạn sao? Sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tao?”

“Mẹ đang ở đâu vậy?” Lương Tiêu thấp giọng hỏi.

“Tao… Tao ở trong tiệm làm móng, sao vậy?”

Lương Tiêu im lặng một lúc lâu mới nói: “Bà nội Trương đã nói hết với con rồi, mẹ đánh nhau với dì Lưu à?”

“Ai ya bà cụ cũng thật là, chuyện nhỏ này cũng đi nói với mày.” Khương Tình cũng nói thẳng, “Mày cũng biết bà dì Lưu này của mày là loại người thế nào mà, mồm miệng đáng ghét, tao với cô ta cãi nhau là điều bình thường mà...”

“Là đánh nhau,” Lương Tiêu trầm giọng nói, “Mẹ đi khâu cũng không nói cho con sao?”

Khương Tình dừng lại một lát, “Nói cho mày thì mày có bị khâu thay tao không? Tao lớn từng này rồi, đi khâu có một mũi là điều lạ lẫm lắm à? Mày không cần lo lắng, cứ chơi đi…”

Lương Tiêu ngắt lời bà, “Tối nay con sẽ về thăm mẹ.”

Trong nháy mắt Khương Tình nhảy dựng lên, “Mày muốn làm gì? Tao chỉ bị đập đầu! Cũng không phải bị gãy tay! Thăm cái gì mà thăm!”

Lương Tiêu đau đầu nói: “Mẹ đừng kích động, nói nhỏ một chút, cẩn thận lại làm rách vết thương đấy.”

“Không được về!” Khương Tình nói, “Cứ đi chơi đi!”

Lương Tiêu không nói gì, Khương Tình chẹp miệng, “Có nghe không, thằng ranh con này.”

“Vậy mẹ nghỉ ngơi đi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Lương Tiêu chỉ mặc một cái qu.ần lót ngồi trên giường, Lộ Trạch nói: “Mua vé xong rồi, anh đi tắm đi, em thu dọn đồ đạc cho.”

Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, Lộ Trạch phát hiện khóe mắt Lương Tiêu có hơi ửng đỏ. Cậu hơi sửng sốt rồi vội vàng đi đến trước mặt Lương Tiêu, “Làm sao vậy làm sao vậy, dì bị thương rất nghiêm trọng sao? Anh đừng lo lắng, chúng ta về ngay mà…”

Lương Tiêu duỗi tay ra ôm lấy cậu, mặt úp vào bụng cậu.

Lộ Trạch không ngừng xoa sau gáy anh, Lương Tiêu khàn giọng nói: “Xin lỗi cục cưng, mẹ anh hẳn là không có vấn đề gì lớn, bà không cho anh về, nhưng anh vẫn phải về một chuyến.”

Lộ Trạch nhẹ nhàng thở ra, “Chắc chắn là nên như vậy rồi, không có việc gì là tốt rồi, em với anh cùng nhau về.”

Một lúc lâu sau Lương Tiêu mới nói: “Hay là… Hay là em về nhà trước đi, hoặc ở lại đây chơi…”

Lộ Trạch đẩy anh ra, giọng điệu nghiêm túc nói, “Vì sao em không thể về cùng anh?”

Lương Tiêu ngửa đầu nhìn cậu, “Không phải không thể, mà là…”

“Mặc kệ,” Lộ Trạch cúi người mặc quần, “Lên giường rồi còn muốn đổi ý à? Không muốn đưa em về gặp phụ huynh sao?”

Không đợi Lương Tiêu giải thích, Lộ Trạch mặc xong quần bỗng quay đầu lại nhìn anh, “Em đệt Lương Tiêu, đừng bảo anh thật sự đổi ý, anh…”

Lương Tiêu đứng lên, tiến lên hai bước ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Nghĩ gì vậy, sao có thể chứ, chỉ là sợ làm như vậy em sẽ mất hứng.”

“Mất hứng cái gì chứ,” Lộ Trạch hôn lên mặt anh một cái, “Đã nói không phải vì chơi rồi mà. Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, ở đâu cũng được. Vốn dĩ trước đó cũng đã có kế hoạch đến nhà anh còn gì, bây giờ chỉ thực hiện trước thôi.”

Lương Tiêu yên lặng nhìn cậu, Lộ Trạch bưng lấy mặt anh nhìn kỹ một chút, “Vừa rồi nhìn mắt anh ửng đỏ, làm em sợ muốn chết.”

Lương Tiêu đặt trán lên trán cậu, lại nói một câu “Xin lỗi”.

Lộ Trạch nghiêm mặt, “Nói nữa là em giận thật đấy. Nếu mẹ em bị vậy thì đừng nói hiện tại chúng ta ở gần, ngay cả ở xa hay ở nước ngoài thì em cũng phải trở về ngay lập tức. Huống chi chỉ có một mình dì, miệng dì nói không muốn anh về nhưng trong lòng chắc chắn vẫn mong có con trai bên cạnh.”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, Lộ Trạch dùng sức hôn một cái thật vang lên mặt anh, nhẹ giọng nói: “Được rồi, mau đi tắm đi, em thu dọn đồ đạc một chút không lát nữa lại không kịp chuyến.”

Lương Tiêu tắm rửa xong đi ra, Lộ Trạch đã dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong đồ đạc của hai người.

“Nhìn kỹ xem còn quên gì không.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu mặc xong quần áo cúi đầu nhìn nhìn, “Cục cưng, em dọn cả tất của anh vào rồi.”

“Vãi,” Lộ Trạch cười lại mở vali ra, “Quên mất vẫn còn phải đi tất nữa.”

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy chân của Lương Tiêu: “Nào, ngồi xuống, bạn trai tự tay đi tất cho anh.”

Lương Tiêu lui về phía sau, “Không cần, anh tự…”

Lộ Trạch không ngờ Lương Tiêu lại có phản ứng mạnh đến vậy, ngẩng đầu nguýt anh một cái, “Em muốn đi tất cho anh đó, có được không?”

Lương Tiêu hơi hơi cau mày, “Thực sự không cần đâu cục cưng…”

Lộ Trạch đặt mông ngồi xuống sàn nhà, cầm tất của Lương Tiêu không chịu đưa cho anh, “Thế nào, có cho em đi vào cho không?”

Hai người bọn họ giằng co một lát, Lộ Trạch bỗng nhiên quăng tất vào trong vali, nổi giận nói: “Vậy anh đi chân trần đi.”

Lương Tiêu cụp mắt nhìn Lộ Trạch, trong lòng cuồn cuộn một cảm xúc không thể diễn tả, sau một lúc lâu anh mới nói: “Em đi cho anh đi.”

Anh chủ động ngồi xuống bên giường, đặt chân lên đùi cậu. Lộ Trạch có hơi vụng về đi tất vào cho anh.

“Lần đầu tiên em đi tất cho người khác đó.” Lộ Trạch cười nói.

Cậu mới vừa ngẩng đầu, Lương Tiêu đã cúi đầu hôn xuống.

Lộ Trạch phối hợp ngẩng đầu lên, Lương Tiêu vừa hôn cậu vừa đổi tư thế, quỳ một gối trên sàn nhà, kéo cậu sát vào trong lồng ngực anh.

Sau một lúc lâu, Lộ Trạch cười ngửa người ra sau, “Được rồi anh Tiêu… Đi thôi.”

Lương Tiêu cúi đầu nói “Ừm” một tiếng, nhưng bàn tay giữ sau gáy cậu vẫn không buông ra.

Lộ Trạch vỗ vỗ lên cánh tay Lương Tiêu, muốn Lương Tiêu kéo mình lên, Lương Tiêu lại không kìm lòng được hôn cậu một cái nữa, mang theo cảm xúc rất mãnh liệt.

Lộ Trạch nhắm mắt lại.

Tiêu Tiêu của cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.