Editor: Kẹo Bông Gòn
Beta: KL + AT
"Tớ cảm thấy tớ sắp thoát kiếp độc thân rồi!!!"
Ninh Manh thông báo cho bạn thân một thông tin tràn đầy vui sướng, chẳng lẽ mùa xuân của cô nàng độc thân từ trong bụng mẹ như cô sắp đến rồi sao.
Bỗng dưng nhớ lại điều gì đó cô đột nhiên im bặt.
Không biết qua bao lâu, Ninh Manh bị lạnh tỉnh lại, cô nửa tỉnh nửa mê sờ sờ phía dưới vừa lạnh như băng vừa cứng rắn, cộm đến đau.
Âm thanh siêu dễ nghe của mỹ nam đâu?
Cô nhìn xung quanh bốn phía khoảng hai phút, kinh ngạc phát hiện bên cạnh không có mỹ nam, cũng không có ở khách sạn phòng lớn giường lớn mà là đang ôm ghế băng nhỏ ở Cục Cảnh Sát nhìn bốn phương tám hướng.
Cô gái tóc vàng mắt xanh thấy cô tỉnh, quan tâm mà đưa cho cô một ly nước ấm, hỏi có cần đưa cô về chỗ ở hay không, an ủi cô: "Không có việc gì, cô không cần cảm thấy có gánh nặng, chúng tôi cũng thường xuyên gặp phải người say không nhớ đường về nhà."
Ninh Manh có một chút xấu hổ nhưng không mất đi sự lễ phép mỉm cười, thật là khóc không ra nước mắt.
Cô như thế mà bị lưu lạc đến tận đây, làm một người say đi lảo đảo trên đường sao?
Khóe miệng Ninh Manh run rẩy.
"Có nhiều cô gái uống say cũng y như cô vậy." Chị cảnh sát không quên chém một đao.
Chị cảnh sát rất nhiệt tình, vẫn luôn hỏi cô rằng có cần đưa cô về khách sạn hay không. Tưởng tượng đến hình ảnh mình ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam-am-thanh-nay/895332/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.