Anh trở về nhà sau những ngày đi công tác, điều nuối tiếc nhất trong chuyến đi lần này của anh không phải là vì công việc mà chính là chuyện không bắt được kẻ gian đã đột nhập vào căn biệt thự ở Vĩnh Châu.
- Đừng mà...
Vừa về chưa được ba tiếng mà anh đã không ngừng bám dính lấy cô. Dù Y Thoa đang nấu ăn nhưng Hạc Đệ vẫn cứ chai mặt ôm cô từ phía sau, còn thắm thiết hôn lên chiếc cổ yêu điều khiến cô bị nhột mà nổi hết da gà.
- Tôi đang nấu ăn, anh có thể buông tôi ra một lát không?
Vì anh quá chai mặt nên cô phải cất lời nói thẳng, nhưng người không biết xấu hổ như Uông Hạc Đệ thì nào dễ chấp thuận.
- Không.
Cô bỏ cây dao đang thái rau củ xuống rồi quay người lại đối mặt với anh. Hạc Đệ chống hai tay ngang hông cô, khóa chặt cô trong vòng tay như thể sợ cô bỏ chạy.
- Anh không có chuyện gì khác để làm à? Sao bám tôi hoài vậy?
Anh thản nhiên nở nụ cười nhạt chẳng chút xấu hổ:
- Vì tôi thích.
Nhìn thẳng vào mắt anh, cô thấy rõ tia gian sảo, anh kề sát cơ thể đến gần cô, vừa định trao nụ hôn ngọt ngào thì cô vội đưa tay đẩy anh ra, chưa bao giờ cô thấy sợ đôi môi của anh như vậy.
- Tôi đang nấu ăn.
Anh vội nắm cánh tay cô giữ lại, chợt Y Thoa cau mày, vẻ mặt có chút nhăn nhó:
- Ây da...
Dù anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-ai-ngoai-say-em/2582356/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.