Chương trước
Chương sau
Hai tuần sau,

Bầu trời trong xanh, tiếng bánh xe ôtô nhịp nhàng lăn bánh trên đường đồi. Anh đột nhiên lãng mạn, bảo rằng muốn đưa cô đi picnic, trông vẻ mặt phấn khởi của anh mà cô cứ thấy gian xảo khó lường.

- Anh có chuyện vui à?

Hạc Đệ tập trung lái xe, nhỏ nhẹ đáp lời:

- Sao cô lại hỏi thế?

Cô chẳng rõ là anh không biết hay cố tình không biết đây nữa.

- Đột nhiên anh đưa tôi đi picnic nên tôi thấy lạ.

Lâu lâu anh muốn lãng mạn, tử tế nhưng cô lại không ngừng nghi ngờ. Có lẽ vì thường ngày Uông Hạc Đệ ôn nhu, dịu dàng thì ít mà hay cục súc, phũ phàng với cô lại nhiều vô số kể.

- Lát nữa cô sẽ biết thôi.

Xe dừng bánh gần một góc cây to, cô cùng anh bước ra ngoài. Phía sau, xe ôtô của vệ sĩ cũng theo sát anh và cô, dù đi "hẹn hò" nhưng Hạc Đệ vẫn không quên giữ an toàn cho cả hai. Những vệ sĩ đứng ở vị trí đỗ xe, còn cô cùng anh bước đến gần gốc cây to để tận hưởng không gian picnic. Dù cô biết họ theo cô và anh đến đây là vì công việc nhưng Y Thoa cũng không tránh khỏi cảm giác ngượng khi buổi hẹn lại có thêm nhiều người "nhìn ngó"

Xung quanh vắng vẻ và vô cùng yên bình. Cây xanh toả bóng mắt, tán cây rộng bao trùm một góc không gian. Trải thảm trên cỏ, đặt giỏ thức ăn và thức uống bên cạnh, hai người ngồi cạnh nhau nhìn ngắm cảnh vật trước mắt từ vị trí ngọn đồi cao hiền hoà. Trông cả hai chẳng khác nào một đôi tình nhân hay một cặp vợ chồng son đang cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc.

Cô bày ra những món ăn đã chuẩn bị sẵn, làn gió mát phảng phất, cảm giác rất dễ chịu.

- Cô đã từng đến đây chưa?



Y Thoa đưa tay cầm lấy miếng táo ngọt rồi lắc đầu:

- Tôi từng thấy qua hình ảnh và nghe mọi người review về ngọn đồi này ở trên mạng, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây.

Anh nở nụ cười rồi khui chai rượu vang, vừa rót rượu ra ly vừa nói rõ:

- Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây. Thật ra, hôm nay là sinh nhật của tôi.

Cô ngạc nhiên rồi có chút bối rối vì không hề biết ngày sinh nhật của anh. Nhưng nghĩ lại có lẽ anh cũng không biết ngày sinh của cô do cả hai chưa từng tâm sự chuyện này với nhau. Xem như đây là cơ hội để hiểu hơn về đối phương.

- Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của anh nên không chuẩn bị quà. Tôi xin lỗi.

Anh ở nụ cười trước thái độ ngây ngô, ánh mắt long lanh của người con gái đối diện.

- Tôi không phải nói ra để đòi quà, chỉ đơn giản là muốn cùng cô ăn sinh nhật thôi.

Nghe anh bảo muốn ăn sinh nhật cùng mình, cô lại có chút thắc mắc. Vốn dĩ ngày sinh nhật thì phải cùng gia đình quây quần bên nhau, nhưng sao anh không trở về Uông gia để ăn bữa cơm cùng cha mẹ và Triệu Tường mà lại dành thời gian ở cạnh cô trong khi cả hai cũng chẳng là gì của nhau.

- Anh không mừng sinh nhật cùng gia đình sao?

Hạc Đệ nở nụ cười, thật ra anh cố tình sắp xếp ngày hôm nay vì muốn đưa cô ra ngoài dạo chơi, sẵn tiện ăn mừng sinh nhật, cốt ý vẫn là muốn ở cạnh cô.

- Cũng không phải mừng sinh nhật cầu kỳ gì đâu. Chiều nay tôi sẽ ghé Uông gia để ăn một bữa cơm gia đình. Mọi năm đều như vậy.

Anh đưa cho cô ly rượu vang, nhớ lại lời cô từng bảo không biết uống rượu, anh tinh tế nói:

- Uống với tôi một chút đi. Có tôi ở đây, dù có say cô vẫn sẽ an toàn.



Nhưng anh nào biết rằng vì có anh ở đây nên cô mới cảm thấy không an toàn. Bình thường anh hở một chút lại tranh thủ thời gian để không cho cô "nghỉ ngơi". Bây giờ nếu như cô say thì không biết anh sẽ tận dụng cơ hội để làm gì nữa.

- Vì ở cạnh anh nên tôi càng không thể để mình say được.

Anh mỉm cười nhẹ rồi cụng ly với cô, trong một thoáng đã uống cạn thứ chất lỏng màu đỏ. Cô thùy mị, dịu dàng, từ tốn nâng ly đến môi rồi nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, trông rất ra dáng con gái nhà lành, cẩn trọng lại kỹ tính.

Cả hai chưa tình cảm được bao lâu thì tiếng thắng xe chói tai đã vang lên gay gắt. Một chiếc ôtô màu đen chạy đến ngay sát đuôi xe của vệ sĩ. Từ bên trong, đám người mặc trang phục đen, đeo thêm mắt kính đen tỏ ra nguy hiểm đi ra khỏi xe. Chúng mở cửa xe, cẩn trong để đại ca của bọn chúng bước ra ngoài.

Vệ sĩ của anh nhìn thấy Uông Binh Thành liền đề cao cảnh giác, một người hằn giọng hỏi hắn:

- Ông đến đây làm gì?

Nhìn người vệ sĩ cau có, nghiêm nghị, hắn ta lập tức nở nụ cười khinh bỉ:

- Mày không có tư cách nói chuyện với tao.

Anh và cô đang ngồi ăn bánh uống rượu, ngắm cảnh đẹp thiên nhiên trong lành lại chợt nghe thấy những giọng nói ồn ào từ phía sau như đang cự cãi.

Hạc Đệ quay người nhìn ra phía sau, vừa nhìn thấy Uông Binh Thành, anh liền nắm tay cô:

- Không ngờ hắn ta theo đến tận đây.

Chỉ trong chớp mắt, những vệ sĩ và đám thuộc hạ của hắn đã lao vào nhau. Tay sai của Uông Binh Thành muốn lao đến để bắt cô về, vệ sĩ ra sức ngăn cản, một người nhìn về phía anh rồi hét lên:

- Uông tổng, mau đưa cô Y Thoa chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.