Kế Vi Thường bị thái độ tùy ý của Diệp Tố khiến cho xấu hổ không thôi, lời nói đã lên đến cổ họng lại chậm chạp không thốt ra.
Diệp Tố cảm thấy buồn cười, dừng bước chân, dựa vào vách thường trên thông đạo nhìn Kế Vi Thường. Nơi này cách cửa lớn rất xa, nghe không thấy thanh âm ồn ào của các phóng viên, cách đại sảnh thi đấu cũng không gần, toàn bộ thông đạo chỉ có hai người bọn họ, không khí an tĩnh thực thích hợp cho một cuộc nói chuyện bí ẩn.
"Tại sao không nói?"
Kế Vi Thường thế nhưng có chút khẩn trương, dưới tầm mắt nhìn thẳng của Diệp Tố, lòng bàn tay hắn đều đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Tôi thực xin lỗi..." Kế Vi Thường nói chưa xong đã nghẹn họng, bởi thì hắn thấy Diệp Tố một giây trước còn tươi cười đột nhiên trầm mặt, lạnh nhạt nhìn mình.
Ánh mắt Diệp Tố không có chút độ ấm, như lời nói của hắn, "Xin lỗi có ích lợi gì? Nếu tôi không gặp được Lý giáo sư, hiện còn không biết tôi đang ở đâu, có thể nghe được cậu xin lỗi sao? Cậu sẽ xin lỗi sao?"
Kế Vi Thường nghẹn lời.
Diệp Tố cười cười: "Tôi không muốn so đo với các người, chỉ vì lười cắn chặt không buông, mà không phải tha thứ cho các người."
Sắc mặt Kế Vi Thường trắng bệch, hắn định nói gì đó, nhưng đối mặt chất vấn của Diệp Tố, hắn không phản bác nổi. Ác niệm trong lòng hắn bởi vì ghen tị mà phóng đại vô hạn, khiến hắn làm ra sai lầm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2891096/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.