Chương trước
Chương sau
Những chủng tộc có người chết vì thực nghiệm sinh hóa của tộc Tát Luân triển khai khiển trách khắc nghiệt với tộc Tát Luân. Đại sứ quán của tộc Tát Luân ở khắp nơi cũng bị các chủng tộc phẫn nộ bao vây, bọn họ sôi nổi giương lá cờ chính nghĩa, muốn cho người chết một cái công đạo, yêu cầu hoàn toàn xử lý tộc Tát Luân. Hiển nhiên, hung thủ Tát Lạc Phu cũng không đủ phân lượng để bình ổn lửa giận của bọn họ.

Vào ngày thứ năm tộc Tát Luân gặp phải chỉ trích cùng thẩm tra của liên minh Vạn tộc, cách tộc Tát Luân một trăm tinh hệ, tại tộc Perrins đã xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ, bảo tàng bọn họ bị mất trộm. Cũng may đã phát hiện đúng lúc, tổn thất không lớn, chỉ mất vài món điêu khắc không quá tiếc nuối, vào thời kỳ mẫn cảm này, tộc Perrins cũng không truy tra bốn phía.

Đối với lời Tát Lạc Phu nói vì đoạt quyền cha mình mà rầm rộ gây ra thực nghiệm sinh hóa, Vạn tộc và cục thẩm phán đều không dễ tin, triển khai chứng thực nghiêm mật trong nội bộ tộc Tát Luân. Tuy rằng không có chứng cứ Hữu Nhậm tộc Tát Luân tham gia vào thực nghiệm sinh hóa, nhưng hắn tuy được thả nhưng vẫn bị hạn chế nhất định, bị ngầm theo dõi. Bản thân hắn cũng rõ ràng, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn biểu hiện ra thuận theo cùng bi ai, tựa như một ông lão tuổi già nước chảy bèo trôi.

Một ngày khi Hữu Nhậm mệt mỏi trở về nhà mình, trực giác cảm thấy có chút không thích hợp. Hắn đi vào phòng ngủ duy nhất không bị theo dõi của mình, phát hiện trong gian phòng đứng sừng sừng một khối đá màu xanh thẫm, đây là một khối thiên thạch tạo hình kỳ lạ, còn phảng phất như vẫn duy trì tư thế từ trên trời giáng xuống.

Nhiều người tộc Perrins cho rằng hình dáng kỳ lạ này là một thiếu nữ nhẹ nhàng khởi vũ - cho nên khối thiên thạch vẫn luôn được mọi người thưởng thức ở bảo tàng tộc Perrins, bất hạnh chính là, hai ngày trước nó đã bị mất trộm.

Hữu Nhậm tộc Tát Luân ngẩn người, ánh mắt bình đạm như nước lặng đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ quái, hắn gian nan tiến hai bước, đem bàn tay già nua đặt lên vuốt ve, hắn cũng thấy trên thiên thạch một dấu vết cực nhạt, một hình tròn, nửa đen nửa trắng, hắn biết đây là đại diện cho Minh Viện Nhân tộc.

Hắn nhớ Hàn Nghiệp đã từng nói qua, hắn sẽ triển lãm thực lực của cục Hành quân cho tộc Tát Luân.

Chính là đây.

Đối với tộc Tát Luân, khối thiên thạch này còn có ý nghĩa không tầm thường, 300 năm trước, ở ngoại tinh hệ tộc Tát Luân, một hằng tinh đã nổ mạnh, một khối thiên thạch từ đó bay vùn vụt qua khoảng cách xa xôi rơi xuống lãnh thổ tộc Tát Luân. Bọn họ còn chưa kịp tiến hành nghiên cứu, tạo hình độc đáo của khối thiên thạch này đã hấp dẫn chú ý của tộc Perrins, thiên thạch này hợp thẩm mỹ quan bọn họ như vậy, liền không khách khí gì liền cướp mất của tộc Tát Luân mà không bồi thường gì cả.

Tất cả đều là thực lực nói chuyện, tộc Tát Luân khắc sâu đạo lý này, vì trở nên mạnh mẽ hơn, bọn họ đã bị buộc tới nước phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Hiện tại, cục Hành quân trộm được khối thiên thạch này từ tộc Perrins, hơn nữa xuyên qua phòng tuyến mạnh mẽ đưa tới trước mặt hắn, không chỉ bày ra thực lực, cũng tựa hồ như tượng trưng điều gì đó.

Người tộc Tát Luân mặt mũi già nua này chôn mặt trên khối thiên thạch, phát ra tiếng khóc đầy áp lực.


Hôm sau, một vị lãnh đạo khác của tộc Tát Luân - Tả Nhậm khí phách hung hãn cùng Hữu Nhậm triển khai một cuộc đối thoại.

Ngày thứ ba, cục thẩm phán liên minh rốt cuộc tìm được chứng cứ Tả Nhậm cấu kết cùng Tát Lạc Phu, khiến Vạn tộc khiếp sợ! Hóa ra thí nghiệm sinh hóa của Tát Lạc Phu có Tả Nhậm chống đỡ sau lưng. Trải qua một hồi điều tra, cục thẩm phán nắm được bằng chứng thực tế, nhanh chóng bắt giữ Tả Nhậm.

(ơ khổ vl, ô này bị lôi ra thịt thay)

Một nhân vật lớn xuống ngựa rốt cuộc khiến tâm tình xúc động của quần chúng bình ổn lại, thỏa mãn tâm lý vi diệu muốn xem náo nhiệt của bọn họ, "nguy cơ sinh hóa" cuối cùng cũng không đầu voi đuôi chuột mà kết thúc.

Khi Hàn Nghiệp nghe đến tin tức này, hắn đang từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra đường phố quạnh quẽ bên ngoài, tộc Tát Luân lúc này thần hồn nát thần tính, tộc nhân đều biết tai vạ đến nơi, co đầu rút cổ trong nhà không dám ra ngoài.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, kéo mành lên, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thực nghiệm sinh hóa ảnh hưởng quá lớn, không đẩy ra hung thủ mọi người tin tưởng thì không thể bình ổn dư luận. Tả Nhậm không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Ấn tượng của người bên ngoài với Tả Nhậm đều là, hỏa bạo mà lỗ mãng, hắn rớt đài tuy cũng kinh ngạc nhưng sẽ không khiến tộc Tát Luân cảm thấy tuyệt vọng như trời sập. Mà thân phận người lãnh đạo của Tả Nhậm lại đủ để người xem không cảm thấy chênh lệch tâm lý - Tả Nhậm do bất mãn phân quyền từ lâu, xúi giục Tát Lạc Phu, ý đồ cướp đoạt quyền lực của Hữu Nhậm, trò hay này vừa lúc xứng đôi với thực nghiệm sinh hóa đại nghịch bất đạo.

Tả Nhậm bại lộ, hướng bên ngoài lớn tiếng hò hét thực nghiệm sinh hóa chỉ là do mâu thuẫn nội bộ tộc Tát Luân sinh ra lối rẽ, bản thân tộc Tát Luân không có ác ý, không có tâm tư thủ đoạn tà ác muốn xưng bá vũ trụ, tộc Tát Luân tuy có tội, nhưng tội không đến mức chết! Lúc này, Hữu Nhậm gương mặt hiền từ phát biểu nói chuyện, người lãnh đạo tộc Tát Luân này dường như già đi nhiều chỉ sau một đêm khiến các chủng tộc khác lập tức nổi lên tâm lý đồng tình, rất nhiều người nghĩ, hắn vô tội mà, bị con trai phản bội, bị đối thủ tổn thương, hiện giờ còn phải gánh vác toàn bộ gánh nặng của tộc Tát Luân.

Hữu Nhậm trong bài phát biểu trước hết mãnh liệt khiển trách bản thân, khiển trách bản thân sơ sẩy để tộc nhân phạm vào sai lầm lớn, trên thời sự, lão nhân còn thiếu chút nữa khóc lên. Đánh một bài đồng tình xong, Hữu Nhậm lại lấy thái độ chuộc tội tiến hành bồi thường với những chủng tộc bị tổn thất trong "nguy cơ sinh hóa", số lượng bồi thường khiến người ta nghẹn họng trân trối, này cơ hồ đã đào rỗng một nửa quốc khố tộc Tát Luân, thái độ chân thành như thế khiến các chủng tộc đã hơi nguôi lửa giận hoàn toàn được trấn an.

Hơn nữa Tả Nhậm xuống ngựa dẫn tới một đảng liên quan cũng có không ít người bị bắt giết, cục diện chính trị kịch liệt rung chuyển. Lần nguy cơ sinh hóa này, khiến trình độ phát triển của tộc Tát Luân ít nhất lùi lại năm vạn năm, cũng vừa lúc đánh mất kiêng kị của các chủng tộc khác với tộc Tát Luân, với tài lực còn lại của tộc Tát Luân cũng không đủ một lần nữa tiến hành thực nghiệm sinh hóa, huống chi còn có cục thẩm phán giám sát, không có uy hiếp gì.

Nếu không có uy hiếp, cần gì phải bức người đến tuyệt lộ, sinh tồn trong vũ trụ, ai cũng không dễ dàng. Khiển trách của Vạn tộc với Tát Luân tộc dần dần dịu xuống.

Tộc Tát Luân rốt cuộc giữa trung tâm mưa rền gió dữ nắm được một đường sinh cơ.

Tộc Tát Luân tuy rằng thương gân động cốt không thể không nằm mấy ngàn năm, nhưng ít ra đổi được một đường sống. Còn có một hơi, là còn có thể tiếp tục sống sót.

Sau khi cục thẩm phán phán quyết tử hình với Tát Lạc Phu và chủ mưu sau màn, phong ba nguy cơ sinh hóa cũng dần bình ổn lại. Không ai chú ý tới, một đội quân Nhân tộc đang băng ngang qua vũ trụ tịch mịch, có kỷ luật mà ẩn nấp đi đến địa điểm Hữu Nhậm tộc Tát Luân cung cấp.

Sau khi Diệp Tố được cục thẩm phán kiểm tra rõ không cảm nhiễm virus đã được Hàn Nghiệp chuyển dời đến một địa phương an tĩnh trên tinh hệ Tát Luân ma cách, giờ phút này, mọi người không ngủ không nghỉ trị liệu ba ngày, nhưng vẫn như trước, không có bất luận khởi sắc gì.

Đội trưởng đội chữa bệnh rất ưu sầu mà gãi đầu, nói với Hàn Nghiệp: "Tìm không ra nguyên nhân hôn mê, ít nhất không phải bởi vì tinh thần lực quá độ tiêu hao, thông qua máy quét sóng, chúng tôi còn có thể thấy não bộ hắn hoạt động thập phần kịch liệt, so với người tinh thần lực cấp A khi thanh tình còn sinh động hơn, đây là sự tình rất kỳ quái."

Hàn Nghiệp gật đầu, lập tức ý thức được Diệp Tố hôn mê là do tinh thần lực bị cảm nhiễm "Kiệu Nguyên", khi hắn đem kết luận này nói cho đội trưởng, đội trưởng càng thêm khó xử.

"Tinh thần lực cảm nhiễm virus, đây thực sự là hiếm thấy trong lịch sử nhân loại, dù sao tinh thần lực nhiều người căn bản sẽ không đi chạm vào virus. Chúng tôi không có nghiên cứu về ca bệnh loại này, hơn nữa, tinh thần lực từ trước đến nay đặc thù, nếu người bệnh không chủ động phát ra tinh thần lực, chúng tôi cũng không thể kiểm tra đo lường tính chất đặc biệt của tinh thần lực, càng miễn bàn tìm ra biện pháp giải quyết..."

Hàn Nghiệp nhíu mi, đội trưởng chữa bệnh vội tiếp tục giải thích: "Nhìn dấu hiệu sinh tồn của hắn đều bình thường, trong thời gian ngắn sẽ không sao, chúng tôi sẽ ngày đêm tăng ca tranh thủ sớm tìm ra phương pháp trị liệu, cho dù không có cách hoàn toàn chữa khỏi, nhưng khiến hắn tỉnh lại thì không thành vấn đề."

Hàn Nghiệp nói: "Cố gắng trị liệu hết khả năng, dự toán không hạn mức."

Đội trưởng đội chữa bệnh kinh ngạc một chút, dự toán không hạn mức ý là đội trưởng chữa bệnh trong thời gian dài sử dụng thiết bị quý nhất, dược phẩm quý nhất, hoàn toàn không cần suy xét tới phí tổn... Đãi ngộ này, khiến đội trưởng thiếu chút nữa cho rằng nằm trên giường là bản thân Hàn Nghiệp.

......

Diệp Tố lại một lần từ giấc mộng mơ hồ tỉnh lại, trên đảo nhỏ ấm áp, dương quang sáng lạn chiếu lên khăn trải giường. Diệp Tố quen tính mà buồn bã một chút, sau đó không chút cẩu thả mà mặc áo sơmi cùng tây trang vào.

Hôm nay là vòng thứ hai: thi đấu diễn thuyết.

Truyền thông đã chờ sẵn ngoài sân đấu, chủ sự vì bảo mật mà ngăn cách toàn bộ truyền thông ở ngoài, ngoại trừ tuyển thủ dự thi cùng giáo sư chỉ đạo của bọn họ và nhóm giám khảo, không ai được phép tiến vào.

Thấy Diệp Tố đi tới, truyền thông ùa lên, trên cơ bản đều hỏi có tin tưởng hay không linh tinh.

Diệp Tố đối với mấy vấn đề này đều như nhau mỉm cười trả lời: "Tôi sẽ nỗ lực."

"Ai ai, tiểu thư Yoshimoto cũng tới!" Nhóm truyền thông hưng phấn lên, bọn họ đã sớm ý dâm sau lưng hai người này vô số lần, chỉ là vẫn luôn nuối tiếc không đụng tới cơ hội chớp được bọn họ trong cùng một khung hình.

"Tiểu thư Yoshimoto, xin hỏi, cô tin tưởng chính mình sao?"

Yoshimoto Miwa nhìn nhìn Diệp Tố, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là có, tôi tin tưởng thiên phú bản thân tôi, nỗ lực không thì có ích gì."

Một câu khiêu khích như vậy dường như đối chọi gay gắt với Diệp Tố.

Phóng viên lập tức hướng máy quay sang Diệp Tố, Diệp Tố nhẹ nhàng cười một cái, liền lập tức hướng sân đấu đi, nghĩ thầm chỉ có đồ ngu mới tiếp tục đi so đo.

Yoshimoto Miwa cũng thấy vậy, nhăn mũi, bất mãn đẩy phóng viên ra, đuổi theo.

"Diệp Tố?"

"Có việc?" Diệp Tố hơi hơi quay đầu lại.

Yoshimoto Miwa lập tức hất cằm lên: "Chỉ muốn nói cho anh, đừng khiến tôi quá thất vọng."

"Sẽ không." Diệp Tố xoay người liền đi, "Cô lại không phải mẹ tôi, làm ai thất vọng cũng sẽ không làm cô thất vọng."

Yoshimoto Miwa hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Tố, bước nhanh hơn, một hai bước đã vượt lên trước Diệp Tố.

Diệp Tố bất đắc dĩ, đơn giản thả chậm bước chân, đi ở phía sau, kết quả phía sau cũng có tiếng đạp đạp, một người chạy tới.

Diệp Tố vừa quay đầu lại thấy, là Kế Vi Thường.

Kế Vi Thường đột nhiên đối diện tầm mắt Diệp Tố, co quắp bất an một chút, khiến Diệp Tố cảm thấy hiếm lạ, từ khi nào Kế đại công tử cũng sẽ yếu thế trước mặt hắn.

Diệp Tố không chủ động nói chuyện với hắn, lo chính mình bước tiếp.

Kế Vi Thường nhắm mắt theo đuôi mà đi sau hắn, sau một lúc lâu, trong lòng trải qua thiên nhân giao chiến, Kế Vi Thường mới gian nan mở miệng: "Diệp Tố, tôi muốn nói với cậu mấy câu."

"Nói đi, tôi nghe."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.