Địch Cảnh tỉnh lại vào lúc nửa đêm.
La Thành đắp chăn nằm bên cửa sổ phòng bệnh, Bàn Tử trực tiếp cuộn trong góc tường, Kỷ Gia Duyệt và Diệp Tố đã về nhà, chỉ có Trương Diêu Phong còn tỉnh, vội vàng nâng Địch Cảnh dậy, lo lắng hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
"Không sao." Giọng Địch Cảnh hơi khàn, uống ngụm nước Trương Diêu Phong đưa qua.
"Cậu sao vậy, làm tôi sợ nhảy dựng, thiếu chút nữa tưởng rằng tôi phải thủ tiết." Trương Diêu Phong xác nhận tình trạng Địch Cảnh đều thực bình thường xong, mới nuốt tim về bụng, nói chuyện cười đùa.
Địch Cảnh ngơ ngẩn xuất thần. Hắn là người mù, trước mắt là một mảnh xám xịt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng lóng lánh hắn nhìn thấy lúc buổi trưa, khắc sâu vào thần kinh, ký ức hắn.
"Trận đấu của chúng ta?"
"Thắng." Trương Diêu Phong gãi gãi đầu nói, "Cũng không biết là thắng thế nào, đội Vương bát đột nhiên chia năm xẻ bảy. Hiện tại, người ngoài đều đang bàn tán về trận đấu của chúng ta, đang đợi cậu tỉnh lại, hỏi một chút xem lúc đó cậu nhìn thấy cái gì."
Địch Cảnh không trả lời hắn, mà nói: "Gọi Hao Thiên Khuyển qua đây."
"Cậu gọi Ha Ha làm gì!" Trương Diêu Phong khó hiểu nói, "Buổi tối cậu ngủ không được cũng đừng bắt nạt nó, làm chó cũng không dễ dàng mà?"
"Anh có ý kiến?" Địch Cảnh nghiêng người, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn làm Trương Diêu Phong dựng đứng lông tơ.
"Đi thì đi......" Trương Diêu Phong ủy khuất mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2891031/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.