"Thua." Người trên thính phòng không hẹn mà cùng đồng thanh, phòng ngự của đội Vương bát có thể được gọi là biến thái, gần như không ai có thể làm tốt hơn La Thành, nếu người khác rơi vào hoàn cảnh của họ, đã sớm không thể kiên trì qua đợt phòng ngự thứ hai.
Trên đài, không ai nguyện ý nhận thua.
Địch Cảnh điều khiển cơ giáp đại bàng từ trên cao nhìn xuống. Diệp Tố ở phía sau sườn hắn. Hắn không biết tại sao có gì đó thôi thúc trong lòng hắn, nghiêng nghiêng đầu, con mắt thứ ba nhìn thấy tinh thần lực của Diệp Tố.
Một cụm ánh sáng. Tinh thần lực mọi người trong mắt Địch Cảnh đều là một cụm ánh sáng, không có gì kì quái.
Nhưng Địch Cảnh vẫn ngơ ngẩn, cụm sáng kia của Diệp Tố sáng đến chói mắt, hơn nữa càng lúc càng sáng, dường như tranh đua với hằng tinh trên bầu trời. Con mắt thứ ba của Địch Cảnh khó phát hiện được mà chớp một cái, phảng phất như xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Không!
Tinh thần lực Diệp Tố quả thực đang không ngừng tăng trưởng! Ánh sáng rạng rỡ chói mắt đến mức Địch Cảnh không thể nhìn thẳng.
Loại tăng trưởng này khác với tập trung tinh thần lực càng lúc càng sáng ngời, lại càng giống một loại tấn cấp hơn. Nếu phải dùng một hình tượng khác để so sánh, đó chính là La Thành hiện tại đang không ngừng tập trung tinh thần lực trên đao, Địch Cảnh thấy như một viên kim cương lấp lánh, La Thành lại ném thêm mấy trăm viên kim cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2891030/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.