Một luồng gió thổi qua, vạn vật như yên lặng. Đột nhiên phía trước xuất hiện một cỗ kiệu màu vàng, dưới ánh mặt trời như kim sơn. Bốn nam tử nâng kiệu đều mặc hắn y, đều cột tóc như nhau, khuôn mặt giống nhau như đúc, là từ bào thai.
Khi cỗ kiệu xuất hiện, hàn khí trên người Kiếm Ngân Vang càng khiến người ta run sợ. Ngược lại, ngân lang như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt như phát ra ánh sáng, hô to.
"Vương thượng......"
Lãnh Loan Loan híp mắt, cảm giác được sau khi ngân lang gọi 'Vương thượng', Kiếm Ngân Vang toát ra nồng đậm bi thương và cừu hận, huyết đồng như băng vạn năm, nhìn thẳng cỗ kiệu, ánh mắt như hóa thành băng tiễn xuyên qua cửa kiệu.
Nhưng, nàng nhìn cỗ kiệu đỉnh kim quang lóe lóe cũng nhịn không được nhíu mày. Tuyết Lang tộc đương nhiệm Hoàng đế thật thích rêu rao, đỉnh kiệu sáng chói như vậy, như mấy tên nhà giàu mới nổi, sợ người khác không biết ngươi có tiền sao?
"Dừng kiệu."
Nghe đến giọng của ngân lang, bên trong kiệu truyền đến một giọng nói. Giọng nói kia dễ nghe, như tiếng của violon, không biết người bên trong như thế nào.
Khi Lãnh Loan Loan đang miên man suy nghĩa, cỗ kiệu đã vững vàng dừng lại. Sau đó rèm cửa bị nâng lên, một nam tử bộ dáng lãnh khốc đi ra, thoạt nhìn cũng không già, ước chừng mới ba tám, ba chín tuổi, chờ hắn hoàn toàn đứng ra khỏi kiệu, phát hiện ra hắn rất cao, ít nhất một thước tám, bảy. Một thân hoàng y, thân hình cao to.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-tuoi-tieu-xa-hau/2036368/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.