Xe ngựa đi vào lãnh địa Tuyết Lang tộc, Kiếm Ngân Vang nhìn nơi quen thuộc kích động không nói gì. Tuy chỉ rời đi mấy tháng mà hắn đã có cảm giác chia lìa mấy đời. Kích động nhìn, hận thù trong lòng cũng sâu hơn. Dù đã mấy tháng vẫn không gạt bỏ được hình ảnh huyết tinh kia. Chỉ cần nghĩ tới chuyện phụ mẫu chết thảm, hắn hận không thể lập tức chính tay đâm chết cừu nhân hại chết thân nhân......
Xe ngựa dừng lại, gió thổi vào mặt càng lớn, có chút cảm giác đau đớn trên mặt.
"Ngâm, đến rồi à?"
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói của Lãnh Loan Loan, nàng vừa tỉnh ngủ. Bên cạnh nàng, Lãnh Huyền Minh cũng vừa tỉnh, lộ ra vẻ yêu mị mê người......
"Vâng, chủ tử."
Kiếm Ngân Vang áp chế hận ý trong lòng, xuống ngựa, cùng Thủy Dao một phải một trái mở cửa xe.
Lãnh Huyền Minh ôm Lãnh Loan Loan đi ra, nhìn trời xanh mây trắng, ánh mắt bỗng sáng lên, trong lòng có cảm giác là lạ.
Lãnh Loan Loan nhìn cảnh tượng trước mắt, nhớ tới một câu thơ trong sách giáo khoa, thản nhiên ngâm.
"Trời xanh, mây mờ mịt, gió thổi gặp ngưu dương......" Đáng tiếc nơi này không có ngưu dương, nếu không phong cảnh sẽ thêm đồ sộ. Nhưng cho dù có thì cũng bị sói ăn đến xương cốt cũng không còn.
"Hay cho trời xanh, mây mờ mịt." Lãnh Huyền Minh nghe thấy muội muội bảo bối của mình ngâm được câu thơ hay như vậy, tán thưởng. Cúi đầu nhìn nàng. Quả nhiên Cửu Nhi mất trí nhớ lại khác xưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-tuoi-tieu-xa-hau/2036366/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.