Cố Triều Sinh nhếch đuôi mắt nhìn Đường Lê, "Đường tiểu thư nhìn thấy tôi, hình như là có chút không vui?" Đường Lê liền nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, "Cố tiên sinh đừng hiểu lầm, anh dù sao cũng là bạn của A Mặc, tôi làm sao có thể không vui." Anh ta liền cười ha ha, "Thì ra là vì Lệ thiếu mà cô mới cho tôi chút mặt mũi, thật khiến người khác đau lòng." Nói xong, anh ta liền giơ ly rượu đến trước mặt Đường Lê, nụ cười trên mặt càng sâu, sau đó một hơi uống hết. Lệ Mặc đứng bên cạnh, anh nhìn Đường Lê, sau đó quay sang nhìn Cố Triều Sinh. Trước đây anh chưa từng điều tra gì về cô, nên cũng không biết được rằng cô với Cố Triều Sinh rốt cuộc đã có xích mích gì. Nhưng anh cũng từng nghe nói, rất lâu trước đây Cố Triều Sinh thích Đường Lê, còn cho người chuyển lời với cô, muốn cùng cô trò chuyện một chút. Đường Lê trả lời thế nào thì Lệ Mặc không biết, nhưng mà bây giờ nhìn vào thái độ cô đối với Cố Triều Sinh, chắc hẳn cô đã từ chối rất dứt khoát, đến mức không chừa đường lui cho mình. Cô là một người thông minh, hiểu rõ được rằng thứ anh ghét nhất là phản bội. Ánh mắt Lệ Mặc dừng lại trên mặt Cố Triều Sinh, anh nhìn anh ta rất lâu. Nhưng câu nói kia của Đường Lê quả thật là không đúng, Lệ Mặc cùng với anh ta chưa bao giờ là bạn. Có một nhân viên phục vụ đi ngang qua, sau đó Đường Lê gọi anh ta lại, cầm lấy hai ly rượu rồi đưa một ly cho Lệ Mặc. Anh liền mỉm cười, "Thật ra thì anh muốn lấy một ly nước lọc cho em." Ánh mắt của cô liền cong lên, giọng nói nũng nịu, "Không sao đâu, em sẽ uống ít một chút, nhưng mà nếu như em có say thì anh cũng không được nhân cơ hội mà bắt nạt em đâu đó." Anh tiếp lời, "Anh cũng không dám chắc với em được đâu." Từ trước đến giờ, dù cho có đang ở trong trường hợp nào đi nữa, thì Lệ Mặc đều chưa bao giờ ngại nói lời thô tục. Những người bên cạnh đều đã quen với điều này, nhưng khi Cố Triều Sinh nghe được, anh ta liền đảo mắt nhìn Lệ Mặc và Đường Lê. Anh ta không xa lạ gì với Lệ Mặc, bình thường anh đều ăn mặc như vậy, nhưng Đường Lê thì lại khác trước rất nhiều. Hôm nay cô mặc trang phục vô cùng lộng lẫy, từ đầu tới chân đều thay đổi, trang điểm vô cùng xinh đẹp, có ai mà ngờ tới đây chính là cô gái nghèo mấy năm trước mặc quần áo rẻ tiền, dùng trang sức đạo nhái đâu chứ. Phụ nữ đúng là phải dựa vào cách ăn mặc. Mọi người ở đây vừa nói chuyện xong, người chủ trì buổi dạ tiệc cũng chuẩn bị đi lên bục phát biểu. Người tổ chức buổi tiệc này là đại thiếu gia nhà họ Trình, Trình Hải Nghiêm. Cách đây không lâu, anh ấy có thành lập một cái quỹ từ thiện, thế nên buổi tiệc này là dùng để kiếm nhà đầu tư. Trình Hải Nghiêm đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, vừa đi ra liền bắt đầu cảm ơn tất cả mọi người. Đường Lê nhìn ra bên ngoài, Trình Hải Nghiêm cũng là bạn của Lệ Mặc, anh ấy vô cùng nổi bật giữa đám bạn xấu của anh. Cố Triều Sinh bước đến gần Đường Lê, sau đó nói, "Nghe nói tối nay có một buổi đấu giá từ thiện, tất cả những đồ bán ra đều là của Trình gia, số tiền bán được sẽ được đưa vào quỹ từ thiện, nhưng mà Trình gia cường đại như vậy, chắc hẳn giá của những món đồ bán ra cũng không rẻ." Nói xong, anh ta liền nhìn những món trang sức trên người cô. Đồ bán ra như thế nào, Đường Lê cũng không biết, nhưng cô đã từng xem những video bán đấu giá trên tivi rồi. Trong đó cô thấy người ta đem ra rất nhiều đồ, nhưng cô cũng không biết được những món đồ đó có giá trị ra sao. Mua những món đồ đắt đỏ như vậy để sưu tầm, Đường Lê cảm thấy không cần thiết lắm. Cô chỉ thản nhiên ồ một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]