Đường Lê theo Lệ Mặc rời khỏi Lệ gia, hai người lên xe. Đợi đến khi xe ra khỏi nhà tổ Lệ gia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Mặc dựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại.
Đường Lê nhỏ giọng nói: “Ăn một bữa cơm như thế này, thật sự là có thể mệt chết người.”
Có vẻ Lệ Mặc không nghe thấy, anh không có phản ứng gì.
Đường Lê quay đầu nhìn Lệ Mặc, đảo mắt nhìn anh, chỉ đành nuốt xuống những lời muốn nói.
Xe cứ thế chạy đến cửa biệt thự. Xe vừa dừng lại Lệ Mặc liền mở mắt, đẩy cửa xe đi xuống.
Mắt anh thanh tỉnh chứng minh rằng cả đoạn đường đi anh đều tỉnh táo.
Đường Lê theo anh xuống xe, nhìn theo bóng lưng của Lệ Mặc.
Đường Lê giỏi nhất là đoán cảm xúc của người khác. Tâm tình của Lệ Mặc rõ ràng không ổn lắm, cô bèn dè dặt theo anh đi vào phòng khách.
Dì Trương đang ngồi ở phòng khách, trông thấy hai người về thì vội vàng đứng dậy: “Hai người về rồi, có cần…”
Bà ấy chưa nói xong, Lệ Mặc đã đi thẳng lên lầu rồi.
Đường Lê đứng trong phòng khách, cô lắc đầu với dì Trương.
Bữa cơm hôm nay ở Lệ gia coi như cũng tạm được.
Đường Lê thấy khả năng diễn của mình không có vấn đề, không để lộ ra bất kì dấu vết nào.
Cho dù là khi đối mặt với lão gia, tuy cô bị khí thế của ông trấn áp, nhưng cô vẫn diễn tròn vai.
Thật không biết Lệ Mặc làm sao nữa.
Đường Lê lề mề ở tầng dưới một lúc mới đi lên.
Có vẻ Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-gai-nhon/1658951/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.