Đợi Dũng đi khuất, Phan Khang ngó nghiêng thám thính xem Dũng còn có thể nghe được gì nữa không. Sau khi chắc chắn đương sự không thể nghe hay biết được gì về vấn đề mình thắc mắc, Phan Khang hạ giọng, quay sang hỏi cô Miên: “Ờm...chị Miên! Này là sao vậy chị? Chị, chị có thể giải thích tại sao anh ta...ý em là chồng chị...ờm... Em không biết sao nữa...ờm...”
Thấy Phan Khang ấp úng không nói nên lời, cô Miên cười khổ: “Mấy đứa ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi chị kể tiếp cho nghe.”
Mộ Hàn kéo áo Phan Khang, ý bảo cậu ta làm theo lời cô Miên vừa nói.
Ba con người ham hóng hớt ngồi khoanh chân, đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm về phía cô Miên chờ nghe cô kể tiếp phần sau của câu chuyện.
Cô Miên cười thầm trong bụng vì sự đáng yêu của ba đứa em nhặt vội của mình, ho vài tiếng lấy giọng tiếp tục câu chuyện: “Sau khi cả nhà chị đều chết thì xuống dưới người ta không có nhận, cũng không có cho đi đầu thai em ạ. Thế là ngay tức thì chị ôm con trai bỏ về nhà, Dũng thì đuổi theo mà hổng có kịp nên đứng ngoài cửa. Tối đến chị cũng thấy lo lo, dẫu sao cũng từng chung chăn chung gối, em biết đó...Tối hôm ấy chị mở cửa hé mắt ra nhìn thì thấy anh ấy ngồi co ro một góc thấy thương lắm nên cũng mũi lòng, nói thật thì có lẽ do cũng biết tâm lí anh không được bình thường nên giận thì giận mà thương thì vẫn thương. Cuối cùng cũng cho anh ấy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841694/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.