Bên trong địa lao, âm trầm ẩm ướt, tiếng khóc thê lương ghê rợn, gian thứ hai sạch sẽ, nhẹ nhàng sung sướng, chỉ có một mình Cánh Bắc!
Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng đột nhiên xuất hiện, Cánh Bắc kinh ngạc, thốt ra câu hỏi
"Sư muội, nàng có khỏe không?"
Sở Tiêu Lăng gật đầu, gương mặt chan chứa nước mắt trong suốt
"Còn ngươi? Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ? Có cho ngươi cơm no hay không?"
"Ta rất khỏe! Nàng không cần phải lo lắng!" Cánh Bắc vội vàng an ủi, kỳ thật, chàng ở trong lao ngục cuộc sống không có nghiêm hình bức cung, cũng không có nghiêm hình tra tấn, lại không hề lạnh lẽo, điều duy nhất tra tấn chàng chính là sự lo lắng cho Sở Tiêu Lăng.
Sở Tiêu Lăng dần dần yên tâm, đồng thời thấy may mắn, Lưu Vân Lạc Kỳ kia cuối cùng cũng giữ chữ tín.
"Đúng rồi, Lưu Vân Lạc Kỳ có đối với nàng. . . . . . hay không "
Sở Tiêu Lăng lập tức lắc đầu, nói cho chàng biết mình cùng Lưu Vân Lạc Kỳ đã ký kết hiệp định.
Cánh Bắc vừa nghe, rốt cuộc không thể trấn định lại
"Sư muội, hắn làm như vậy căn bản chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, sao nàng lại đáp ứng hắn!! Kỳ thật nàng căn bản không cần phải để ý đến ta, hắn sẽ không làm khó ta, ta đang tìm biện pháp trốn đi đây! Mau, nhanh đi nói với hắn, nàng đã đổi ý. Đừng đồng ý với hiệp nghị vớ vẩn đó!"
Sở Tiêu Lăng lại lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trien-mien/2923794/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.