Nhìn người kia làm cho người ta sợ hãi, Sở Tiêu Lăng lo lắng hắn sẽ làm điều xằng bậy, không khỏi tới gần vài bước đè thấp tiếng nói:
"Người là hoàng đế, tốt nhất nên có lý trí, kinh động mọi người đối với người không có lợi!"
Nàng. . . . . . Nói gì vậy? Có thiện ý khuyên bảo? Hay là ác ý cảnh cáo? Lưu Vân Lạc Kỳ bất giác càng phiền não. Hừ, mình cơ trí một đời, sao lại bị nàng dùng những lời này hù dọa chứ?
Môi mỏng đột nhiên giương lên, một chút tà mị cùng tùy ý vòng quanh, hắn áp mặt qua cũng đè thấp giọng phản kích chỉ có hai người mới nghe được, còn cố ý đối với nàng thổi nhiều luồng nhiệt khí
"Nếu biết trẫm là hoàng đế, vậy nàng cũng nên hiểu rõ ràng, dưới gầm trời này không có chuyện trẫm sợ hãi! Nếu là điêu dân không biết phân biệt, lớn mật mạo phạm trẫm thì..., trẫm muốn bọn họ một đám đầu rơi xuống đất! Nếu nàng không muốn bọn họ gặp tai ương thì tốt nhất là bảo bọn họ rời đi!"
Trừng mắt nhìn kẻ tà ác kia đang đắc ý, Sở Tiêu Lăng quả thực tức giận tới cực điểm, vốn không muốn để ý đến hắn, lại lo lắng hắn làm chuyện xằng bậy, tư tiền tưởng hậu, nàng vẫn lựa chọn cách đi đến trước mặt các vị công tử, cười làm lành hạ lệnh trục khách
"Ách, thật xin lỗi các vị công tử, Tiêu Lăng nhớ ra còn có chuyện quan trọng, hôm nay sợ rằng không có thời gian chiêu đãi các vị, hẹn ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trien-mien/2923786/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.