Lâm Diểu giật nảy mình, bấy giờ mới bừng tỉnh.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi đột ngột khiến cô ta không thể thích ứng kịp.
Rốt cuộc người Trương Minh Vũ quen biết… là ai?
Cô ta lại nhìn hai người kia, bình thản xua tay nói: “Ừ… tôi tha thứ cho các người”.
Câu nói này chẳng có chút sức nặng nào.
Giám đốc Vương và Lily như được ân xá!
Trần Đại Phú lại lạnh lùng lên tiếng: “Hừ, cầm theo đồ đạc của các người cút đi! Sau này đừng để tôi nhìn thấy các người thêm một lần nào nữa!”
Giám đốc Vương lập tức cứng đờ.
Sự nghiệp đã bị chôn vùi triệt để!
Nhưng cuối cùng gã cũng chỉ có thể dẫn theo Lily mặt mày xám ngoét đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt lạnh như băng của Trần Đại Phú lại đảo qua đám người còn lại.
Bấy giờ, đám người kia mới sợ hãi chạy ra ngoài, mắt ai nấy đều tràn đầy hoảng loạn!
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Đại Phú lập tức biến mất. Ông ta nịnh nọt nói: “Cậu… Người anh em, cậu thấy tôi xử lý thế nào? Nếu cậu không hài lòng, tối nay tôi sẽ ném họ xuống biển làm mồi cho cá!”
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.
Quyền cao chức trọng đúng là đỉnh.
Anh bật cười nói: “Ông chủ Trần khách sáo quá. Tôi đây có tài đức gì được xưng anh em với ông. Tôi thấy chuyện này cứ bỏ qua vậy đi”.
“À… ha ha, được, được”.
Lúc này, Trần Đại Phú mới hiểu được không thể để lộ thân phận của anh, ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nguoi-chi-gai-cuc-pham-cua-toi/232850/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.