Ai nấy đều cười nghiêng ngả, trong mắt tràn đầy châm chọc, thậm chí còn có người cười đến nấc lên.
Lâm Diểu cúi đầu siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm như sắp vắt ra nước!
Trần Đại Phú cũng bị tiếng cười doạ sợ, da thịt trên người run bần bật.
Họ đang… cười gì vậy?
Cửa phòng lại bị mở ra. Một người đàn ông mặc vest lịch lãm xách theo hai chai Lafite đi vào.
“Mọi người chơi vui thế?”, giám đốc Vương tươi cười hỏi, vẻ mặt ngạo nghễ.
Sao khi đi vào, gã liền liếc nhìn đám con gái ở trong, đến khi trông thấy Lâm Diểu thì hai mắt sáng rực.
Lê Lê nén cười, vội vàng chạy tới khoác tay giám đốc Vương, buồn cười nói: “Anh yêu à, em buồn cười chết mất. Đồ nhà quê từ trong núi ra kia nói mình quen anh!”
“Còn nói… nói ông già mập mạp này là anh!”
“Ha ha ha, tôi… tôi nhịn hết nổi rồi!”
Mọi người xung quanh cũng cười đến mức sắp tắt thở.
Lâm Diểu hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt dần lộ ra sát ý nồng đậm.
Hôm nay, cô ta đã quá mất mặt!
“Quen anh?”
Giám đốc Vương ngẩn người một lúc mới nhớ ra hiện giờ mình đang đóng vai ông chủ.
Gã lạnh lùng đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, cười khẩy nói: “Xin lỗi, hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ”.
Lê Lê gập người vì buồn cười, lại lên tiếng hỏi: “Anh yêu nhìn thử lão già mập mạp bên cạnh anh xem người ta có phải là anh không, ha ha ha!”
Giám đốc Vương lắc đầu cười khổ.
Gã quay lại nhìn về phía Trần Đại Phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nguoi-chi-gai-cuc-pham-cua-toi/232849/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.