Ta tên Thôi Diệu, hay được gọi là… A Phi. A Diệu, Diệu trong diệu nhân.
Ta vốn là diệu nhân độc nhất vô nhị, là đích nữ nhỏ tuổi nhất của Thôi gia. Ta là lá ngọc cành vàng của lá ngọc cành vàng, hòn ngọc quý của hòn ngọc quý. Ta là thiếu nữ mang thân phận cao quý như vậy, nếu không phải vì gia tộc bỗng nhiên suy tàn, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến chỗ của con mọt sách Cố Giản.
Cố Giản thì có gì tốt cơ chứ?
Được gia đình che chở, suốt ngày ở Cố phủ không có việc gì làm, ngoại trừ học hành thi cử thì cả đời chưa làm được chuyện gì nên hồn.
Tuy ngoại hình không phải là xấu, có vài cô nương chưa trải sự đời theo đuổi hắn, nói hắn là ngọc thụ lâm phong, hắn lại cũng cho là thật, đắc ý không biết trời cao đất dày.
Phải nói, hắn không đẹp bằng tỷ phu của ta.
Ta có hai đích tỷ, nhưng chỉ có một tỷ phu.
Tỷ phu của ta là thái tử của Đại Tuần, sau đó lại là Hoàng đế của Đại Tuần.
Hai người tỷ tỷ của ta gả cho hắn sau này đều chết hết, một người không đến mười năm, còn một người chỉ ngắn ngủi ba năm.
Có phải hắn có mệnh khắc vợ không nhỉ?
Mỗi lần nhớ tới cái chết của hai tỷ tỷ, ta lại có chút hận hắn.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn năm lần bảy lượt truyền ta. Ta vào hoàng cung, hắn cũng không nói cho ta biết, đến cùng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ngan-hoa-la-ngoc-thu/3048490/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.