“Bốp!” Một cái bạt tai như trong dự tính, không hề nương tay. Ta ngậm một ngụm máu trong khoang miệng, cố gắng không nhổ ra.
Hắn buông ta ra rồi đứng dậy, phủi phủi tay áo bào rộng, như là đang phủi cái gì đó vô cùng dơ bẩn. Đôi mắt hắn thâm trầm như ánh trăng trong đêm tối lạnh lùng nhìn xuống ta, ánh mắt tựa như đang nhìn loài giun dế bé nhỏ đang quỳ rạp dưới chân mình.
Hắn trào phúng cười: “Trẫm một lòng cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, nàng không cảm kích thì thôi, nhưng nàng vẫn mãi cố chấp. Trẫm sai rồi, một nữ nhân đê tiện như nàng sao có thể so sánh với A Chước?”
Ta vẫn ngậm máu trong miệng, nhìn hắn mỉm cười.
Hắn thấy nụ cười của ta, khóe miệng giương lên một độ cong khó coi, sau đó thở dài một tiếng: “Hoàng hậu, trẫm cũng không phải muốn nữ nhân đến điên, nàng cũng biết, chỉ cần trẫm bằng lòng, có bao nhiêu nữ nhân muốn bò lên long sàng của trẫm! Nàng đã không thích trẫm động vào người nàng, vậy trẫm không động nữa. Đối phó với loại nữ nhân đê tiện như nàng phải dùng cách đê tiện, cao cao tại thượng, nàng không xứng!”
Hắn chậm rãi ngồi xuống long ỷ, uy nghiêm hô vang: “Người đâu, hoàng hậu điên rồi, lôi ra ngoài!”
Ngự tiền đại thái giám Đức công công đang đứng hầu ngoài điện run rẩy bước vào, nhìn lướt qua ta quần áo xộc xệch đang té nhào trên mặt đất, sợ xanh mặt: “Hoàng thượng.”
“Truyền chỉ của trẫm, hoàng hậu Thôi thị phạm tội bất kính, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ngan-hoa-la-ngoc-thu/3048489/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.