Ta giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn thật sự buông lỏng tay đang nắm chặt cổ ta. Ta vội hít thở lấy lại không khí, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè nặng lên, khom lưng không ngừng ho khan.
Ta nói tiếp: “Trữ vương và thần thiếp là thanh mai trúc mã, nhưng hai người chúng ta vẫn luôn tuân thủ lễ tiết, hắn chưa từng có bất kì hành động quá phận nào với thần thiếp. Chàng là người rõ chuyện này nhất, ngày thần thiếp gả vào Đông Cung vẫn còn là tấm thân xử nữ…”
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, vung tay giáng cho ta một cái bạt tai thật nặng: “Tiện nhân!”
Cái bạt tai này đến quá nhanh, má trái của ta như thanh sắt bị nung nóng sưng lên đỏ tấy.
Một vệt máu chảy xuống từ khóe miệng, ta cười khổ: “Đúng, thần thiếp là tiện nhân, chỉ xin bệ hạ tha cho Trữ vương một mạng, chớ vì tiện thiếp mà tàn sát chính huynh đệ ruột của mình, không biết nói với tiên đế ra sao.”
“Cút!” Hắn lớn tiếng quát, tàn nhẫn trừng mắt nhìn ta, giống như muốn giết chết ta vậy.
Đoàng! Một tiếng sét rền vang xẹt qua chiếu thẳng vào khuôn mặt tàn độc của hắn, ta chỉ thấy rõ nửa mặt, còn nửa bên kia u ám tối tăm.
Ta vẫn tuân theo cung quy, hành lễ với hắn rồi mới lảo đảo ra khỏi đại điện.
Cửa cung đen mịt sau lưng im ắng khép lại, người nãy giờ vẫn luôn mạnh mẽ chịu đau cuối cùng cũng kiệt sức ngã nhào trên nền đất lạnh, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ngan-hoa-la-ngoc-thu/3048484/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.