Năm ấy ta vừa tròn mười sáu tuổi, mẫu thân nói với ta, rằng ta phải gả cho thái tử, trở thành thái tử phi của hắn. Thái tử phi thứ hai.
Thái tử phi trước đó là đường tỷ của ta, nhưng không may mấy tháng trước nàng đột nhiên mắc căn bệnh lạ qua đời. Lúc Đông Cung truyền tin ra ngoài, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, A Chước vừa mới mất, ắt hẳn thái tử phải đau lòng khôn nguôi. Bởi vì cả cái kinh thành này đều biết, thái tử và thái tử phi là một đôi tiên đồng ngọc nữ, ân ái yêu thương nhau đến nhường nào.
“Trời đất tác hợp”, “kề vai sát cánh”, những câu này dường như chỉ dành riêng cho hai người họ. Ấy vậy mà giờ đây, A Chước chết còn chưa đến nửa năm, thái tử đã vội vàng tái giá, đã vậy thái tử phi kế tiếp lại là đường muội của A Chước! Loại chuyện mất hết nhân tính này ta thật sự không làm nổi.
Cũng vì lẽ này mà ta nhất quyết chôn mình trong chăn, dùng hết sức bình sinh hét to: “Con không gả! Con không gả!”
Mẫu thân kéo ta ra khỏi chăn, dịu dàng khuyên bảo: “A Giảo nghe lời, gả cho thái tử có gì không tốt đâu? Đợi sau này thái tử lên ngôi, con chính là hoàng hậu, là nữ nhân được khắp thiên hạ tôn kính.”
Mặt ta giàn giụa nước mắt, sụt sùi như chú mèo hoa: “Làm hoàng hậu thì có gì tốt? Có cho con làm hoàng đế con cũng quyết không gả!”
Mẫu thân rất mau mất hết kiên nhẫn, sắc mặt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ngan-hoa-la-ngoc-thu/3048478/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.