Mỗi ngày chúng tôi ở nhà sẽ đi phòng tập thể hình để rèn luyện thân thể hoặc chạy máy chạy bộ trong nhà, trừ phi cực kỳ bận bịu mới có thể không vận động. Về nhà ông bà Mạt nhi liền muốn lười biếng, chiều nào tôi thay đồ thể thao xong nàng vẫn thờ ơ, luôn cười đùa tí tửng nói bây giờ là kỳ nghỉ, phải cố gắng an dưỡng. Tôi nói trái lại là kỳ nghỉ thì càng phải vận động, bởi vì không phải ăn thì chính là ngủ, người mà không có áp lực, đầu óc không cần hoạt động thì sẽ rất dễ béo.
Mạt: "Ai nói tớ không cần dùng não? Mỗi ngày tớ đều nghĩ viết truyện." Đúng là người biết ngụy biện cho bản thân.
Tôi: "Viết truyện đơn giản hơn việc cậu soạn nhạc mà nhỉ? Tớ rất buồn bực, lúc cậu ở nhà cũng không cần ai thúc giục tập thể thao, kiên trì lại tích cực, tại sao tới đây thì không muốn vận động cơ chứ?"
Mạt "Thực ra tớ rất muốn đi chạy bộ, không khí và phong cảnh nơi đây tốt hơn trong thành phố, thế nhưng chúng mình chạy bộ ở nơi vùng quê này sẽ bị người ta nhìn như thấy đại lục mới, cảm giác thật kì quái đó!"
Tôi: "Sao mà kì quái?"
Mạt: "Bình thường bọn họ đều ở cung văn hoá hoặc hoạt động thể ɖu͙ƈ thể thao ở trêи vỉa hè vào buổi sáng, chúng mình chạy vào buổi chiều thì đúng lúc bọn họ tan việc, cậu không cảm thấy hôm đó chạy có bao nhiêu người đều quay đầu lại nhìn hai đứa chúng mình à?"
Tôi: "Thì ra vì vậy mà cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731942/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.