Buổi tối hôm trước tôi nôn nao không ngủ được nên tìm Mạn Văn tám chuyện, ban đầu nàng còn qua quít miễn cưỡng nói đôi ba câu, sau đó thì dứt khoát quay lưng đi rồi khò khò ngủ mất đất, tôi rất cố gắng nhắm mắt đi ngủ nhưng gương mặt Yen cứ không ngừng hiện lên trong đầu, nghĩ tới ngày mai là có thể gặp được nàng, tôi hạnh phúc âm thầm toét miệng cười.
"Tớ xin cậu đó, đừng có nhoi tới nhoi lui như con giun có được không? Mau ngủ đi, đừng để mắt sưng húp ngày mai đi gặp lão công của cậu, coi chừng cậu ấy thoáng cái không còn hứng thú với cậu nữa đó." Mạn Văn bị tôi đánh thức, liền xoay người kẹp chặt đùi của nàng quanh người tôi nói.
"Đồ ác mồm!" Tôi nhìn nàng cười nói, nàng không thèm trả lời tôi tiếp tục ngủ, tôi lăn qua lăn lại rất lâu mới bất tri bất giác mà thϊế͙p͙ đi.
Vừa sáng sớm mẹ đẹp đã đến, bà mang qua mấy món dimsum mà chúng tôi thích ăn rồi bảo khi nào Yen về thì hâm nóng lại ăn, mẹ và ba không đi đón nàng được vì có chuyện quan trọng phải làm, dặn chúng tôi tối mai về nhà ăn cơm. Tôi và Mạn Văn ăn chút dimsum rồi đưa mẹ đẹp về, xong thì mang xe đi rửa, đến trưa thì Tiểu Đằng gọi điện thoại đến.
"Nè cưng, cậu đi đón tiểu Bảo chưa?" Tiểu Đằng hỏi
"Rửa xe xong là tớ đi ngay, cậu đang làm gì thế hở? Nhớ cậu muốn chết." Cả tháng nay không gặp nàng do gần đây nàng rất bận, mấy chị em chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731908/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.