Bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ lạ.
Tuy Quý Phàm Trạch không từ chối Trầm Tiếu làm nũng muốn cùng họ ăn cơm, nhưng vẻ mặt đã bắt đầu trầm xuống. Khi ngồi xuống, dưới cái nhìn đầy lạnh lùng của anh, Trầm Tiếu lại giành lấy chỗ ngồi bên cạnh Chung Ngải.
Dì Hà là người thức thời, bà đã đoán ra được nguyên nhân từ sắc mặt biến đổi không ngừng của Quý Phàm Trạch, túm lấy cánh tay của Tiếu Tiếu, “Con lại đây ngồi cùng dì.”
“Không chịu, con muốn ngồi gần cô Baymax cơ.” Đầu nhỏ của cậu bé lắc như trống bỏi, chu miệng nói: “Lúc nào ba cũng để con và cô ngồi cùng nhau mà.”
Đầu Trầm Tiếu nhỏ, không với tới bàn ăn, bèn rúc cả người vào trong lòng Chung Ngải, giống như sợ có người tách hai người họ ra vậy. Vết thương ở chân của bé gần như đã khỏi hẳn, thạch cao trên đùi được gỡ ra, nhưng đùi phải vẫn chưa được linh hoạt mấy, giờ đang buông thõng xuống ghế, chỉ có mỗi cái chân ngắn nhỏ bên trái đung đưa.
Không biết có phải do bị tiếng “Ba” kích thích hay không, mà con ngươi Quý Phàm Trạch lập tức tối đi. Vào lúc gượng gạo như vậy, Chung Ngải nói cái gì cũng bằng thừa, chỉ có thể nhìn anh xin lỗi, giống như đang nói “Quên đi, không thì nhường đứa nhỏ một chút”.
Trước khi Quý Phàm Trạch chạm phải ánh mắt cô, anh đã cứng nhắc dời tầm mắt nên không phát hiện ánh mắt của cô.
Anh nhếch mắt liếc Trầm Tiếu. Tuy cậu còn nhỏ nên không nhận ra được bầu không khí kỳ lạ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-muoi-hu-mat/460748/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.