Khi chỉ còn vài phút là tan làm, phòng khám tâm lý của Chung Ngải bỗng có thêm một bệnh nhân đặc biệt.
Tình trạng của người phụ nữ ngồi trên ghế bệnh nhân không tốt lắm, khiến cho làn da vốn trắng nõn càng thêm tái nhợt, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng vô hồn như một bức tranh sơn dầu không được tô màu. Biểu cảm của cô ấy có chút dè dặt, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, thỉnh thoảng lại xoa xoa vào nhau.
Chung Ngải không nghĩ mình sẽ gặp lại Đỗ Vũ Hề trong tình huống như vậy.
Rõ ràng cô ấy đã nghe theo lời đề nghị không uống thuốc bậy bạ của cô, lại còn tới để được tư vấn tâm lý đúng cách. Nhưng sau khi cô ấy nói ngắn gọn về triệu chứng của mình, ví dụ như rối loạn giấc ngủ, tinh thần uể oải, thì không muốn nói thêm gì nữa.
Thông thường khi người bệnh xuất hiện vấn đề mâu thuẫn cảm xúc, Chung Ngải sẽ hỏi như đang nói chuyện phiếm: “Vào lúc cô ngủ không yên giấc sẽ nghĩ đến điều gì à?
Đỗ Vũ Hề chần chờ một chút rồi mới gật đầu.
“Là nhớ tới cùng một chuyện, hay là những chuyện khác nhau?” Giọng nói Chung Ngải rất nhẹ nhàng, cố gắng không để cho cô ấy thêm căng thẳng.
Đỗ Vũ Hề cụp mắt, cổ họng khó khăn di chuyển: “Tôi thường xuyên sẽ… Thấy một bức tranh.”
Chung Ngải hiểu rõ đó là ảo giác do bệnh trầm cảm gây ra: “Bức tranh ấy trông như thế nào?”
Bức tranh ấy…
Hai tay Đỗ Vũ Hề siết chặt hơn, những đốt ngón tay thon dài vì cong quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-muoi-hu-mat/460737/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.