09
Tôi vẫn nở nụ cười nhìn cô ấy,
Nhưng bàn tay sau lưng tôi đã bị véo đến thật chặt, lòng bàn tay nhói lên đau đớn khiến tôi duy trì tỉnh táo để không khóc trước mặt Bạch Lộ.
Từ Tĩnh Châu, tên khốn đó lại ở trước mặt Bạch Nguyệt Quang gọi tôi là đồ vô dụng.
Phải, tôi non nớt, ngây thơ, thiếu hiểu biết nhưng ai bảo anh lấy tôi, ai bắt anh sẽ hứa đối tốt với tôi, chăm sóc tôi thật tốt, để tôi được hạnh phúc không bao giờ phải lo lắng về sau.
Trước khi kết hôn, anh theo tôi đến trước mộ mẹ của tôi quỳ xuống hứa sẽ chăm sóc tôi thật tôi.
Sau này lại chính anh nói không thích cái tính trẻ con của tôi.
Kể từ hai năm kết hôn với anh ấy, ngày nào cũng nấu bữa sáng, giúp việc nhà thậm chí còn giặt quần áo cho Từ Tĩnh Châu và dọn dẹp phòng cho anh ấy.
Cùng mẹ chồng xách túi đi chợ, đánh bài rót nước, cùng bố chồng đi khám bệnh, học nấu canh.
Mỗi khi anh ấy uống nhiều rượu cảm thấy khó chịu, tôi sẽ nấu canh giải rượu. Khi anh ấy đi công tác suốt một tháng, dù có nhớ anh ấy đến phát khóc cũng không dám nhắn tin gọi điện sợ làm phiền anh ấy.
Sau hai năm kết hôn, thời gian anh ấy về nhà ít ỏi đến đáng thương.
Thế giới của tôi dần thay đổi mọi thứ đều chỉ xoay quanh anh ấy rồi đến gia đình anh.
Dù họ có đối xử với tôi tệ đến mức nào tôi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-tro-thanh-tieu-phu-ba/3325404/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.