Sau khi quay xong muốn quay trở về khách sạn thì trời đã tối.
Tối nay còn có vài cảnh diễn nữa nhưng không có cảnh của Ôn Nhuyễn, bất quá nếu dựa theo tính tình trước kia của cô thì khẳng định sẻ ở lại phim trường mà quan sát, Ôn Nhuyễn tự biết mình không phải xuất thân chính quy, cũng không có kinh nghiệm cho nên phàm là có cơ hội học tập thì cô sẽ không bỏ qua.
Nhưng hôm này Ôn Nhuyễn hiển nhiên rất sốt ruột, vừa mới quay xong cảnh diễn thì đã đến chào hỏi với mấy người Hướng An, sau đó vội vàng đi về phía Lâm Thanh Hàn.
Khương Như đi tìm Lâm lão sư, Tiểu Mạch cũng không biết đã đi đâu.
Chỉ có một mình Lâm Thanh Hàn ngồi trên ghế, chống cằm nhìn Ôn Nhuyễn, anh vẫn mang kính râm, bóng dáng rất mau dung hợp vào màn đêm, thấy Ôn Nhuyễn tới thì anh mới cười nói “Kết thúc rồi hả em?”
“Dạ!”
Ôn Nhuyễn gật đầu, cô đi rất vội vàng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, tùy ý lau một chút rồi cười với Lâm Thanh Hàn “ Ngồi chờ em có chán không anh?”
Lâm Thanh Hàn cười cười mà lắc đầu, giúp cô lau khô mồ hôi trên trán, sau đó nắm lấy tay Ôn Nhuyễn, nói: “Không chán, nhìn rất có ý tứ.” Trước kia Lâm Thanh Hàn xác thật không thích xem những thứ này, đem thời gian lãng phí ngồi xem thứ mà mình không thích, còn không bằng xử lý thêm vài văn kiện. Nhưng vừa rồi nhìn một lúc, chính xác là rất có ý tứ.
Huống chi.
Lâm Thanh Hàn từ đầu tới cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-noi-tieng/1029161/chuong-106.html