Lúc đến viện dưỡng lão củng đã hơn 8 giờ sáng.
Mặt trời cũng đã lên cao, bất quá ánh nắng sớm chiếu lên trên người cũng không nóng. Lâm Thanh Hàn đem xe đỗ vào vị trí xong thì xuống xe, mở cửa ghế phụ vươn tay đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe.
“Còn kẹo không em?” Sau khi đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe thì hỏi một câu.
Ôn Nhuyễn gật đầu, vừa rồi lúc đi làm giấy hôn thú gửi tặng cho nhân viên công tác cũng không quá nhiều, Lý Tắc mua rất nhiều kẹo cũng chưa có tặng hết, Ôn Nhuyễn hỏi, “Muốn mang theo sao anh?”
Lâm Thanh Hàn: “Mang theo đi.”
Chờ khi Ôn Nhuyễn đem một túi kẹo đầy đi ra, Lâm Thanh Hàn tự nhiên mà lấy túi kẹo rồi nắm tay Ôn Nhuyên đi vào viện dưỡng lão.
Vào lúc này——
Những ông bà lão trong viện đều đã rời giường đi tản bộ bên dưới lầu, có một ít người biết hai người bọn họ, lúc thấy hai người tiến vào thì cười nói, “cháu nội với cháu dâu của lão Lâm tới đó à.”
Lại hỏi: “Sao hôm nay lại tới sớm vậy?”
Còn ăn mặc chỉnh tề như vậy.
Trước kia hai vợ chồng son này đều là tách nhau ra mà tới, đụng mặt cũng không đụng được chứ đừng nói là nắm tay ân ái như vậy.
Ôn Nhuyễn hướng bọn họ cười chào hỏi, tới đây nhiều nên cô cũng biệt họ của mấy ông bà lão này, lúc này gọi “ông lý, bà Lưu ”, “Hôm nay tụi con có việc đi sớm, vừa lúc nhớ ông nội nên tới đây thăm ạ.”
“Thật là hiếu thuận.”
Trước kia bà Lưu có cho kẹo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-noi-tieng/1029158/chuong-103.html