Cố Hy Nguyệt trở về nhà Mộ Sở Dương với một tâm trạng hết sức rối bời. Cô dỗ cho con gái ngủ xong nằm vật xuống giường, mắt nhìn đăm đăm vô trần nhà một cách khó hiểu.
Thế rồi, từ nơi khóe mắt, hai hàng lệ châu lăn dài sang hai bên, miệng cười chua chát.
" Đứa trẻ đó...thật may mắn, giá như..hừ..bỏ đi. "
" Dù có ước cũng chỉ là ước thôi nhỉ."
Cố Hy Nguyệt một thân nằm đấy, cứ trôi dạt tròng dòng hồi tưởng về quá khứ đến thiếp đi lúc nào không hay.
Trời dần ngả về chiều, tiết trời mùa đông ở New York rét căm căm. Một Sở Dương từ cửa đi vào, mang theo những túi lớn nhỏ. Vừa về nhà đã lớn tiếng gọi.
" Cố Hy Nguyệt, mau ra đây, tôi có cái này cho cô này."
Thấy không ai trả lời anh hơi cau mày, thế rồi chân thoăn thoắt tiến lên lầu. Cánh cửa phòng bật mở, Mộ Sở Dương theo lời nói lọt vào.
" Cô có ở đây không Cố..Aaa.."
*Bụp.*
Lời nói chưa dứt đã liền bị gối ôm thần trưởng phi trúng mặt. Chiếc gối dần trượt xuống để lộ khuôn mặt cau có với cái lông mày giật giật của Mộ Sở Dương.
" Cậu phiền chết được. "
Cố Hy Nguyệt chống tay ngồi dậy, cô mệt mỏi lê bước xuống giường, đi qua chỗ cậu miệng vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài.
" Nói nhỏ thôi không Tô Tô thức giấc. "
Nói rồi lẳng lặng đi ra ngoài, anh nhanh chóng chạy theo sau, mặt mày vẫn không ngừng cau có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780671/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.