Mới sáng ra đã đau đầu vì mất ngủ, có lẽ phải nói may mắn làm sao đêm qua nhóc Tô Tô không quấy. Cố Hy Nguyệt một tay day day thái dương, một tay quấy ly cà phê đặc, thở dài mệt mỏi.
Chợt chiếc điện thoại trên bàn rung lên bần bật, cô vừa uống cà phê, tay cầm nó lên xem. Là Cố Đình Phong, cô vội bắt máy.
" Alô? "
Bên kia đầu dây, một âm thanh quen thuộc chuyền đến, lại là cái giọng tức giận quát làm Hy Nguyệt đau tai nhức óc.
- Chị đến nơi từ cái đời nào mà không biết gọi điện báo lấy một tiếng à Cố Hy Nguyệt? Chị không biết có bao nhiêu người lo cho chị ư? Nói cho chị biết, tôi...
" Xin em...xin em đấy Phong à, chị sẽ giải thích, cơ mà..đừng có lớn tiếng như vậy, được chứ? "
Cô đưa khẽ đặt ly cà phê xuống bàn, ngó ra xem nhóc con nhà cô có thức giấc không, xong liền tiếp.
" Em bảo cha gọi cho chị nhé, chị muốn nói chuyện với ông ấy, có gì chị sẽ nói lại với em sau, bye bye~"
- Cố Hy Nguyệt, chị...
*tut..tut*
Khẽ đặt điện thoại xuống bàn cô thở dài một hơi, thiết nghĩ nghỉ ngơi mấy ngày cũng quá đủ rồi, có lẽ phải đi làm...đúng, phải đi làm rồi.
Tối hôm ấy, Mộ Sở Dương tám giờ đi làm về đến nhà đã thấy Cố Hy Nguyệt ôm Tô Tô ngủ ngon lành trên ghế sofa. Vốn là một người sống có quy tắc thật sự cậu khó có thể chấp nhận cái cách ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780667/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.