Chỉ trong một khoảnh khắc, hai giọt lệ lăn dài, nhục thân vô thức khẽ cựa. Mộ Sở Dương như bị dọa đến hốt hoảng, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, kêu la trông vui sướng.
" Bác sĩ...bác sĩ, mau gọi bác sĩ cho tôi, cô ấy thật sự trở lại rồi."
...
" Tình hình sức khỏe bệnh nhân có vẻ đã khả quan hơn, đã có dấu hiệu hồi phục. Chia vui với cậu nhé, cậu Mộ."
Bác sĩ khám cho cô là một người đàn ông áng chừng ba bốn mươi tuổi, dáng người gầy dong dỏng cao. Khuôn mặt hiền từ trông có vẻ dễ mến, đặc biệt..ông ta là người Trung.
Hồn thức của Cố Hy Nguyệt hiện đã nhập thể, có lẽ ai cũng sẽ thắc mắc cái việc tâm linh phi tực tế ấy, không sao, tôi tin là được. Nói ra phải kể đến lúc cô xúc động, trận xúc động vừa rồi làm hồn thể Cố Hy Nguyệt suýt tan biến, chỉ nhớ lúc đó cảm thấy đau đớn vô cùng. Những tưởng ai đó cầm roi vụt thật mạnh vào người, sau là giọng cha văng vẳng bên tai:" Hãy ghi nhớ lời ta, con nhé." Thế rồi theo một lực hút mạnh mẽ nào đó, cô đã trở về thân thể.
[..]
Hai hôm sau Cố Hy Nguyệt tỉnh dậy.
[..]
Hai hôm sau nữa xuất viện.
[..]
Một tháng sau trở về Tần gia.
[..]
Sáu năm sau đã trở thành giám đốc Tần Thị.
Thời gian trôi qua không ngắn cũng chẳng dài, Cố Hy Nguyệt sớm đã thành công trên con đường mới, cô dần thực hiện di nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780655/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.