Sau khi ra lệnh đuổi khách, tôi liền nhắm mắt lại, bởi vì bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh. 
Tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp nói với Mạc Tiểu Kiều rằng: "Em đi ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với chủ tịch Lăng." 
“Được.” Mạc Tiểu Kiều rất ngoan ngoãn đáp, rồi tiếng giày cao gót nhịp nhàng gõ xuống mặt sàn rời khỏi phòng bệnh. 
Một giây sau, tôi cảm thấy ánh mắt đó ngày càng đến gần mình, dường như tôi có thể cảm nhận được hơi thở đó. 
"Chân của em không sao chứ?" 
Tôi mở mắt ra nhưng không hề nhìn anh, mà nhìn chằm chằm bàn chân bị thương của mình, hờ hững đáp: “Tôi không biết khái niệm có sao.” 
“Chân của em còn đau không?” Giọng nói của anh trầm khàn, dứt lời, anh vươn tay về phía chân tôi. 
“Đừng chạm vào tôi, hãy bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra.” Tôi giật mình, nhất thời ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt kia: “Anh hãy cách xa tôi một chút, mong anh hãy dạy bảo cô ta đừng có ngu xuẩn như vậy, cũng đừng quấy rầy tôi nữa. Thật ra, cơn đau còn khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy hai người.” 
Tay anh ngừng lại giữa không trung, đầu ngón tay động đậy, dường như trong đôi mắt hẹp dài lóe lên tia cảm xúc không rõ, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi, khiến tôi rất bực bội. 
"Anh Bùi, anh còn lời gì muốn nói nữa không?" Tôi đón lấy ánh mắt của anh hỏi: "Cảm ơn anh đã gửi tài liệu và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568995/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.