Tôi khó khăn xoay người quay về phòng, ngồi xuống giường, đôi mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng tai nghe những âm thanh nhỏ nhặt ở bên ngoài, nhưng điều khiến tôi rất thất vọng là dường như chiếc xe kia chưa từng rời đi.
Trái tim tôi dần nguội lạnh.
Vào buổi sáng tổ chức buổi họp báo.
Trương Kính Tùng đến đón tôi từ rất sớm, có lẽ anh ta sợ tôi căng thẳng, nên liên tục an ủi tôi: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, vì thế em không cần phải lo lắng.”
Bố mẹ tôi cũng muốn đến hiện trường cùng tôi, nhưng tôi và Trương Kính Tùng kiên quyết từ chối, bảo bọn họ ở trong nhà đợi.
Thật ra tôi luôn thấp thỏm bất an, không biết tại sao, tôi có một dự cảm mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.
Chúng tôi xuất phát đến công ty trước giờ hẹn, dù gì buổi họp báo cũng được dự kiến tổ chức tại sảnh tầng một tòa nhà Cẩm Huy, chúng tôi đã sớm hoàn tất các thủ tục với văn phòng quản lý của tòa nhà.
Hơn nữa tôi cũng né tránh thời gian làm việc bình thường, chỉ sợ mình sẽ ảnh hưởng đến công việc bình thường của công ty ở các tầng khác.
Nhưng đợi đến khi chúng tôi đến tòa nhà, tôi mới biết chúng tôi đã lầm, bởi vì lúc này toàn bộ tòa nhà Cẩm Huy đều bị vây kín đến mức ngay cả con kiến cũng chui không lọt, hoàn toàn không thể đi vào được.
Ngay cả lối vào tầng hầm đậu xe cũng bị vây kín đến mức gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568979/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.