Ý nghĩ này khiến tôi bất lực một cách không thể hiểu được, bởi vì tôi thấy thật đáng buồn là lần này tôi sẽ đối mặt với nó một mình.
Kỳ thật cho tới nay luôn chỉ có một chân lý, chỉ có mình mới có thể tự cứu mình!
Ở sảnh, người đến người đi. Mặc dù tôi đến muộn, nhưng những người đến phỏng vấn vào thời điểm này đều là những người đỉnh cao. Tôi không tự chủ được mà liếc nhìn sảnh lớn, người đến người đi, song không có người nào tôi quen, tôi chợt cảm thấy cô độc.
Quay trở lại văn phòng, Hồ Nguyệt pha cho tôi một tách cà phê. Cô ấy đang lén lút quan sát tôi. Tôi biết cô ấy đang lo lắng cho tôi.
Tôi giả vờ như không có việc gì, sắp xếp các hạng mục công việc. Cũng may là hai rắc rối trước đây đã được coi là đối phó xong và trôi vào quá khứ, những gì bắt đầu đều bắt đầu rồi.
Khi ăn cơm trưa, tôi đã thấy Từ Quốc Thiên. Cậu ta thấy tôi thì đặc biệt ngạc nhiên. Chúng tôi thực sự đã lâu không gặp rồi.
Sau khi nhìn thấy tôi, cậu ta ngay lập tức yêu cầu một phòng riêng nhỏ. Tôi cũng hiểu sự sắp xếp của cậu ta nên vô cùng phối hợp mà vào phòng riêng.
"Chị Dao! Đã lâu không gặp! Nghe nói bên chị hiện giờ rất tốt?" Từ Quốc Thiên mỉm cười với vẻ mặt nịnh nọt.
"Cũng ổn! Bạch Băng và đứa bé khỏe không?" Tôi luôn đối xử rất tốt với vợ con nhà cậu ta: "Đứa bé có khóc quấy không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568713/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.