Cả căn phòng lập tức cười ầm lên.
Tôi biết Hồ Nguyệt đang giải vây cho tôi, miễn cho mọi người nghĩ bậy.
Trương Kính Tùng nhìn sang tôi rồi khẽ cười một cái, nụ cười của anh ta khiến tôi hơi chột dạ.
Bây giờ tôi rất hận Y Mộc, tại sao lại nói chuyện của Trương Kính Tùng với tôi, lúc không biết tôi còn thản nhiên hơn, bây giờ tôi biết tâm tư anh ta rồi thì cứ thấy khó chịu, giống như tôi đã làm chuyện gì đó có lỗi với đàn anh vậy.
Trương Kính Tùng là một người rất chu đáo, luôn bàn chuyện công việc với tôi, không hề nhắc chuyện khác.
Ăn no uống say xong, lúc Hồ Nguyệt đi thanh toán, quay lại thì khẽ nói với tôi rằng đã được thanh toán hết rồi.
Tôi cảm thán, đãi ngộ đặc biệt thế này làm tôi không quen lắm.
Tàn cuộc, còn chưa đợi tôi lên xe, điện thoại lại vang lên, tôi biết rõ là ai nên nhấc máy: "Sao anh như thể có ba con mắt thế?"
"Ừ!" Anh ừ xong, bỗng một luồng sáng chiếu sáng con đường trước mặt tôi, tôi nhìn ngược sáng, không thấy được gì, tiếp đó đèn xe cũng tắt, phía trước đen kịt, nhưng tôi biết chắc chắn là anh.
Người này cứ xuất quỷ nhập thần, không biết có phải đã đợi tôi cả buổi tiệc không.
Đột nhiên có hơi cảm động.
Tôi đi về phía xe anh, cửa xe tự động mở ra: "Lên xe!"
Tôi do dự một chút, tối qua không về nhà, hôm nay tôi không thể không về được nữa, thế thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568569/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.