Đợi tới khi anh nhìn thấy bốn món ăn và món canh đã nấu xong ở trên bàn, trong mắt anh bỗng lóe lên cảm xúc u ám khó hiểu rồi biến mất. 
Sau đó anh vươn tay nhận lấy chén cơm mà tôi đưa tới, rất nghiêm túc tao nhã bắt đầu ăn, lần này anh ăn rất nhiều, xem ra anh thật sự rất đói bụng. 
Tôi cứ thế ngồi bên cạnh anh, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm mỗi động tác của anh, sợ sẽ bỏ lỡ vẻ mặt trong tích tắc đó. Mỗi cử chỉ, nhíu mày và nụ cười của anh đều khiến tôi say đắm. 
Anh vừa ăn vừa ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu vẫn không thấy chán. 
“Em ngắm đủ chưa?” Dứt lời, anh để chén đã trống không ở trong tay xuống, đồ ăn trong dĩa cũng bị anh ăn gần hết: “Không thể không nói, em rất có thiên phú trong việc nấu nướng.” 
Tôi mỉm cười đáp: “Đây là câu nói mà người biết nấu nướng thích nghe nhất.” 
Tôi đứng dậy định thu bọn chén dĩa, nhưng bị anh ngăn cản, rồi anh nắm lấy tay tôi: “Em đi dạo với anh một lát, em đi với người kia bao lâu thì cũng phải đi với anh bấy lâu.” 
Anh so đo như một đứa trẻ, chọc tôi cười đến mức xán lạn: “Sao anh vẫn chưa thôi đi thế? Chuyện em làm với anh cũng chưa từng làm với anh ấy, vậy mà anh cũng tức giận?” 
“Em dám!” Anh bỗng quát lớn, nhìn tôi đầy giận dữ. 
Tôi cười ngặt nghẽo rồi nhào vào lòng anh, anh cúi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568556/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.