Tôi cười thầm, không thể ngờ rằng mình còn có thể có thêm một tin vui nữa. 
Cô ấy không nói về thời gian, mà tôi cũng không hỏi, chỉ hẹn ngày mai gặp mặt. 
Khi quay trở lại nhà họ Tân, cả gia đình đang ở đó, đều đang đợi tôi về để ăn tối. Lạy chúa, Tân Hiểu Lan cũng có ở đó. 
Thấy tôi quay lại, bà cụ lập tức bưng đồ ăn lên, nói: “Ăn cơm thôi! Đã lâu rồi Hoa Dao không về ăn cơm.” 
Tôi cười và nhanh chóng đi rửa tay bê thức ăn giúp bà, cả gia đình trông rất vui vẻ và hòa thuận. 
Trong bữa ăn, ông Tân hỏi Tân Hạo Đình về dự án trong thành phố Lâm, anh ta chỉ trả lời một cách qua loa. Bà cụ Tân vô tình hỏi Tân Hiểu Lan một câu: “Con đi theo anh trai con đã làm được gì rồi?” 
Bà vừa dứt lời, có thể thấy rõ ràng là Tân Hiểu Lan đã hơi ngẩn ra, liếc nhìn Tân Hạo Đình một cái, anh ta lập tức hỏi: “Em cũng đến thành phố Lâm ư?” 
Tân Hiểu Lan sững người một lúc, như không có phản ứng gì rồi đáp: “À... em đi chơi với bạn bè.” 
“Thế sao con lại nói là đi cùng anh con?” Bà Tân vẫn hỏi dồn. 
Tân Hiểu Lan lập tức tỏ ra khó chịu: “Nếu con nói con đến thành phố Lâm thì mẹ có cho con đi không? Cả ngày mẹ cứ theo dõi con như theo dõi trộm ấy.” 
Nghe bọn họ nói chuyện, không biết tại sao trong lòng tôi có một cảm giác khác thường, nhưng không nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568292/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.