Sau khi bấm gọi, một giọng nói máy móc cho tôi biết điện thoại đã bị tắt nguồn.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Nhưng nghĩ đến con gái vẫn chưa biết làm sao, tôi cắn răng mạnh mẽ đứng dậy, rút thẻ ra, quay người chạy về, chân như nhũn ra.
Tôi quay lại sảnh, lại gọi cho Y Mộc một cuộc điện thoại, nhưng cũng tắt máy.
Tôi lo lắng đến mức quay cuồng, sao đều tắt di động vậy chứ? Lúc này, tôi thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, đành phải gọi điện thoại cho nhà họ Tân. Vốn lúc này đã hơn một giờ sáng, tôi sợ làm kinh động hai ông bà.
Quả nhiên, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của mẹ chồng tôi có chút hoảng sợ: "Hoa Dao à, có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này rồi, có, có chuyện gì vậy?"
Nghe câu hỏi của bà, tôi thực sự cảm thấy khó có thể mở miệng. Tôi xin lỗi rồi nói Điềm Điềm bị sốt cao trong bệnh viện, mà trong tay tôi không có tiền.
Đôi vợ chồng già nhanh chóng cúp máy, nói cho tôi biết sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.
Khi bọn họ chạy đến, bác sĩ đã treo bình nước biển cho Điềm Điềm, viêm phổi cấp tính.
Tôi thấy bọn họ vội vàng chạy tới giữa đêm hôm khuya khoắt, cảm thấy có hơi áy náy: "Sao bố mẹ lại đến đây, để Hiểu Lan đưa tới cho con không phải là được rồi sao? Hơn nửa đêm rồi!"
"Nó nói là đi công tác với anh trai nó ở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568289/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.