Theo lý thuyết thì cậu ta không thiếu tiền mới phải, sao lại ở chỗ như thế này?
“Đội trưởng, anh đi từ từ nhé, cẩn thận đường trơn”
“Ở chỗ này mái nhà hơi dột, anh thông cảm nhé.”
Chu Tiểu Bảo đỡ Sở Phong, nịnh nọt cung kính.
Sở Phong cũng không nghĩ nhiều mà đi thắng vào sân, vừa đặt chân vào sân, Chu Tiểu Bảo đột nhiên cao giọng hô: "Tôn Thanh Thanh, cô ra đây”
“Tôi tìm được người giúp rồi, cô có gan thì một mình bước ra đây, tôi xem cô còn dám kiêu ngạo. không?”
Nghe thế, vé mặt Sở Phong lập tức thay đối Thắng nhóc này lừa hẳn à.
Lúc ở quán nướng thì nói là nhờ mình chỉ dạy một chút quyền cước.
Nhưng bây giờ lại nói là đi tìm người trợ giúp, cậu ta muốn hẳn giúp cậu ta đánh nhau ư?
Mà nghe tên hình như đối phương còn là con gái? Không lâu sau, trong nhà có vài người chạy ra.
Đi đầu là một ông già chừng bảy mươi tuổi, mặc đồng phục Thái Cực quyền, nhìn có vẻ bình thản, tươi cười thân thiết, rồi lại có khí thế hiếp người.
Ở bên cạnh ông ta có một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đi theo.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng chấm bi đen, thoạt nhìn cực kì trẻ trung rực rỡ,
Ngu quan cô ấy rất tỉnh xảo, nhưng lại hơi mập mạp, kết hợp với làn da trắng mềm như ngọc, mang lại cảm giác xinh xắn đáng yêu.
Cơn gió lùa qua, thổi tung mái tóc đen bóng, trông cô ấy như một nàng tiên, rung động lòng người.
“Thần y Sở?”
“Sao lại là ngài?"
Hai người đẳng kia đột nhiên hô lên.
Nhìn thấy Sở Phong, người kia mừng rỡ vô cùng, không kìm được mà hô lên
Sở Phong lấy lại tính thần, tập trung nhìn lại thì phát hiện người thứ ba, không ai khác chính là người trước đó đã từng giúp hắn một tay, Ngô Khải Hoa!
“Sao thế lão Ngô, ông biết thanh niên đó à?” Lão già nhíu mày.
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Người có thể chơi cùng với Chu Tiểu Bảo, có lẽ cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì”
“Thanh Thanh!”
Ông lão trừng mắt liếc cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Sao lại nói chuyện như thế, thẳng nhóc Tiểu Bảo. này rất tốt, còn là con trai của hội trưởng Ngô, sao. cháu lại nói người ta như thế, mau xin lỗi đi”
“Cháu không nói!"
Cái miệng nhỏ của thiếu nữ lẩm bẩm, kiêu ngạo như một con chim công: “Chỉ có cường giả mới có thể khiến Thanh Thanh cháu xin lỗi thôi, bằng vào con. hàng này đến tư cách nói chuyện với cháu cũng không có
“Con nhóc này!”
“Được rồi lão Liên, không sao đâu, tính cách của. Thanh Thanh thế nào tôi cũng biết, khẩu xà tâm phật mà thôi, tôi thấy không sao cả.”
“Lại đây, tôi giới thiệu với ông thần y Sở”
Ngô Khải Hoa kích động không thôi.
Vừa nói vừa kéo hai ông cháu lão Liên đi nhanh tới.
Nhìn hành động của Ngô Khải Hoa, Chu Tiểu Bảo đứng đãng đó cực kì mờ mịt, cậu ta vô thức kéo góc áo Sở Phong, nhỏ giọng hỏi: "Tôi nói này đội trưởng Sở, anh và ba tôi quen biết nhau sao?”
“Ba cậu?”
Sở Phong nhíu mày, không hiểu nổi: "Cậu họ Chu, hội trưởng Ngô họ Ngô, không nhầm chứ..."
“Haiz”
Chu Tiểu Bảo thở dài, hơi lúng túng nói: "Không.
phải là do tôi theo họ mẹ hay sao, làm con riêng, sao. tôi có thế quang minh chính đại nhận họ Ngô được. chứ."
“Khụ khụ”
Lúc này, ba người kia đã tới gần.
Ngô Khải Hoa ho khan một tiếng, ông ta vẫn tương đối ngại vì chuyện xấu trong nhà, lườm Chu Tiểu Bảo một cái, sau đó khom lưng nói với Sở Phong: “Thần y Sở, ngài làm đội trưởng đội bảo vệ ở khách san, đồng thời giải quyết xong xuôi chuyện Hồng Thái Bảo, tôi đều nghe nói hết rồi, làm rất hay!”
“Tôi thật sự không nghĩ tới, ngài không chỉ tỉnh. thông y thuật mà công phu cũng tốt như thế, quả nhiên là thanh niên tài tuấn trăm năm khó gặp."
“Nào, để tôi giới thiệu với ngài, vị này chính là lão Liên, ông ấy là..”
“Đã bảo cứ gọi tôi là lão Liên là được”
Đối với thân phận của mình, lão Liên vẫn hơi để ý, ý bảo Ngô Khải Hoa đừng tiết lộ ra, sau đó ông ấy đưa. tay ra trước: "Xin chào chàng trai”
“Trước kia hội trưởng Ngô luôn miệng nhắc tới cậu với tôi, trăm nghe không bằng một thấy, tuấn tú phóng khoáng, dáng vẻ hiên ngang như thế này, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường rồi”
“Lão Liên khen quá lời rồi, Sở Phong không dám. nhận”
Sở Phong gật đầu một cái, vô thức đưa tay ra bắt, “Bộp” một tiếng, Liên Thanh Thanh đột nhiên đánh tới!
'Điều khiến cô ấy kinh hãi là, cô ấy dùng rất nhiều sức nhưng bàn tay của đối phương lại nặng như núi, lực lượng hùng hậu, chẳng những không đánh bay tay. hắn ra được mà trái lại còn khiến tay cô ấy đỏ bừng cả lên, không khác gì vừa đấm một phát vào tảng đá, đau đón không gì sánh bằng!
“Thanh Thanh, phá phách cái gì thế?”
Lão Liên cũng để ý thấy điều này, lập tức quát lên với Liên Thanh Thanh, trong lòng cũng có vẻ kinh ngạc.
Trước kia khi Ngô Khải Hoa không ngừng nhắc tới, thực ra ông ấy cũng không tin tưởng lắm, mặc dù tới khi gặp rồi cũng chỉ coi đối phương như một thẳng bé còn hôi sữa mà thôi.
Có lẽ sẽ không kinh khủng như những gì người ta nói, nhưng bây giờ...
“Ông nội, cháu không phá!
Trong lòng hơi kinh ngạc một chút nhưng cô ấy. vẫn khinh thường Sở Phong.
Dù sao thì trong lòng cô ấy, hình tượng tên vô dụng Chu Tiểu Bảo đã là thâm căn cố đế, người kết bạn với cậu ta cũng chẳng phải thứ gì tốt
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ấy nhếch lên, không vui nói: "Ông chỉ lo mắng cháu thôi, sao không nói Chu Tiểu Bảo ấy”
“Vừa bước vào nhà đã kêu gào ầm ï, còn nói là tìm được người giúp để đối phó cháu, cháu có thể niềm nở với cậu ta được sao”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]