🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe thấy cuối cùng hẳn cũng chịu đồng ý, trong lòng Vân Thủy Dao âm thầm thở phào một cái

Đồng thời cô cũng nhếch miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, hơi gật đầu nói: “Cũng được, không thành vấn đề"

“Đội trưởng oai phong!”

'Đám người đội bảo vệ và Tiểu Chu lập tức vui vẻ ra mặt, vây quanh hẳn.

“Tốt quá rồi đội trưởng, cuối cùng anh cũng chịu ở lại."

“Đối với chúng tôi mà nói, đừng nói là ba ngày, cho dù có ba giờ, ba phút thôi cũng được lợi nhiều lắm. rồi”

“Anh vừa có dũng vừa có mưu, tài trí hơn người, đi theo anh làm việc thì chúng tôi cũng yên tâm”

“Đi đi, chúng ta ra ngoài chơi chút đi, tối nay. không say không về nhé”

“Đúng, phải uống cho đã, uống cho say mới được!"

Tâm trạng cho phép.

Đám bảo vệ giục Sở Phong đi uống mấy chén.

Thân là người tu hành, tuy rằng Sở Phong không. quá mệt mỏi nhưng hẳn vẫn muốn quay về biệt thự. tắm rửa một cái.

Vốn định từ chối thì Vân Thủy Dao lại đột nhiên nói: "Đi uống một chút cũng được, mọi người đi đi, tối nay mọi người cũng vất vả rồi, cũng phải giải tỏa”

“Mọi người thích ăn uống gì thì gọi, hết bao nhiêu tiền cứ ghi lại dưới danh nghĩa của tôi, rồi vẽ bảo tôi trả tiền là được”

“Nếu không phải ở công ty còn có việc thì tôi cũng, muốn đi cùng với mọi người."

Nghe thế, đám người đột bảo vệ đều cảm động tới rơi nước mắt, khom lưng cảm ơn.

Sau đó, không thèm để ý đến ý kiến của Sở Phong, đám bảo vệ gần như là lôi hẳn tới nhà hàng.

Bọn họ chọn một quán nướng. Ngồi từ mười giờ tối tới hừng đông cũng được.



Rượu quá ba tuần, ăn uống no đủ rồi, Tiểu Chu bông nhiên ghé lại gần: “HÌ hì, đội trưởng Sở, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có thể đồng ý với tôi không?”

Tên của cậu ta là Chu Tiểu Bảo, tuy rằng mới hai mươi tuổi nhưng đã là thành viên nòng cốt của đội bảo vệ.

Mặc dù lực chiến của cậu ta bình thường, luận bối phận thì cũng không tới lượt cậu ta sắp xếp, nhưng hết lăn này tới lần khác, các đội viên đều rất vui lòng phục tùng cậu ta.

Ở một gia tộc có bối cảnh như nhà họ Vân này, muốn đứng vững gót chân trong đội bảo vệ thì cũng, chỉ có thể nói rằng, thân phận của Chu Tiểu Bảo này hoàn toàn không tầm thương.

“Nói trước đi, tôi nghe thử xem.”

Tửu lượng của Sở Phong cũng bình thường, nhưng rượu uống vào trong bụng hắn đã nhanh chóng bị nội lực pha loãng ra.

Thực ra cũng giống như vừa mới uống nước mà thôi, không hề say.

Theo như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở khách sạn thì hẳn vẫn duy trì cảnh giác với đối phương.

“Chậc, tối nay anh có thể về nhà với tôi không?”

“Phụt”

Sở Phong lập tức phun nước lên mặt cậu ta: "Cậu định làm gì?”

Hắn rụt đầu lại theo bản năng.

Chu Tiểu Bảo giơ tay lau nước trên mặt, toát mồ hôi nói: "Không phải đâu đội trưởng à, anh nghĩ đi đâu thế?"

“Ý của tôi là, võ công của anh cao cường, mà tôi lại là một người cuồng võ họ, gần đây tôi có nghiên. cứu một bộ quyền pháp..."

“Muốn mời anh tới nhà tôi, chỉ bảo cho tôi một chút, điều này chắc không thành vấn đề chứ?"

Nói xong, cậu ta đưa tay ra sau ngoắc ngoắc đám bảo vệ, ý bảo ghé lại găn đây.

Trông có vẻ như sắp bày ra trận thế cả tập thể ép. vua thoái vị!

Vẻ mặt Sở Phong lập tức thay đối.

Bọn họ đang học ai vậy?



Trước đó Vân Thủy Dao dùng chiêu này, giờ đến lượt cậu ta?

Với tính cách của hắn thì vốn đã mặc kệ bỏ đi luôn rồi.

Nhưng nghĩ lại, nhà họ Hồng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ba ngày nữa lễ mừng công sẽ được tổ chức, sợ là sẽ có chuyện không hay nữa.

Bản thân hẳn có thể giải quyết tất cả nhưng khó lòng phòng bị hết, mấy người bảo vệ này thì thực lực quá tệ.

Nếu như có thể nâng cao khả năng chiến đấu và năng lực ứng biến của họ trong thời gian ngần thì tính ra gánh nặng của hắn cũng được san sẻ không ít.

Giúp người giúp đến cùng, dù sao cũng phải đưa Phật về tới Tây Thiên.

Nếu như đã đồng ý với Vân Thủy Dao thì hắn nhất định sẽ ứng phó hết sức.

“Nhớ kĩ, chỉ được một lần thôi, lần sau không được dùng cái cớ này nữa”

“Không phải lần nào bắt cóc đạo đức, hay là dùng cả tập thể ra để ép buộc thì đều sẽ khiến tôi nhượng bộ. được”

Sở Phong ngửa đầu một cái, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén.

Nghe thấy hắn nói như thế, mấy tên bảo vệ khác. đang sửng sốt thì Chu Tiểu Bảo nhanh trí lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu đáp: “Cảm ơn đội trưởng đã giúp đỡ, anh yên tâm, đảm bảo không có lần sau.”

Sau đó, cả đám bảo vệ đều rời đi hết.

Chu Tiểu Bảo cũng dẫn Sở Phong vẽ nhà mình.

Nhà cậu ta ở vùng ngoại ô, xung quanh phức tạp, đủ các thể loại người sống ở chỗ này.

Chỗ cậu ta ở là một căn tứ hợp viện ở nơi hẻo. lánh, thậm chí còn có vẻ cũ nát.

Điều này càng khiến Sở Phong mê mang hơn, theo như hẳn biết thì làm bảo vệ cho nhà họ Vân, đãi ngộ trên các phương diện đều không tệ.

Hơn nữa bởi vì hẳn đã đồng ý với cậu ta, nên cậu ta còn rất hào phóng thanh toán, không thèm hỏi chỉ phiếu, không nghĩ tới việc tìm Vân Thủy Dao để cô trả tiền.

Phải biết rằng, tối nay có nhiều người đi như vậy, ăn uống cũng mấy tiếng đồng hồ, khoản tiền phải trả cũng tới bốn năm nghìn tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.