Trận bệnh này của Lâm Nhan, lặp đi lặp lại giày vò mất hai ba ngày, đợi đến khi hết bị cảm, vết thương trên mặt về cơ bản đã ổn, cô cảm thấy mình nằm mấy ngày xương cốt cũng mềm hết ra.
Cũng may Tạ Phong Trần và Tạ phu nhân mỗi ngày đều ở cạnh cô, nói thật, Lâm Nhan còn rất cảm động, nhất là Tạ phu nhân, mỗi ngày đều thay đổi rất nhiều món ăn bổ dưỡng cho cô, dường như Lâm Nhan đã cảm nhận được tình thương của mẹ mà rất lâu chưa được nhận.
Con người phải ở chung với nhau mới có tình cảm, Tạ phu nhân đối tốt với cô như vậy, chăm sóc cô rất chu đáo từ ăn uống đến cuộc sống hàng ngày, trước đó Lâm Nhan còn có ý định không quá gần gũi với Tạ phu nhân, nhưng giờ lập tức thay đổi, cô không còn trái một câu phu nhân, phải một câu phu nhân gọi bà nữa, đổi giọng gọi là bác gái.
Tạ phu nhân cũng rất vui vẻ, Lâm Nhan bằng lòng mở miệng gọi bà là bác gái coi như là một chuyển biến tốt, dù sao trong quá khứ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không hòa hợp như vậy.
"Nhan Nhan, hiện tại cơ thể con đã khỏe rồi, nếu không thì đi dạo phố với mẹ đi!" Tạ phu nhân nhìn thấy Lâm Nhan mới vài ngày ngắn ngủi đã gầy đi một vòng, muốn đưa cô ra ngoài đi dạo một chút, mua mua sắm sắm để cô nâng cao tinh thần hơn.
"Vâng, đi thôi ạ!" Lâm Nhan nhớ sinh nhật của Tạ phu nhân sắp đến rồi, cô dự định thừa dịp lúc đi dạo phố mua quà tặng cho bà, mấy ngày nay, Tạ phu nhân đối xử tốt với cô như vậy cô đều nhìn thấy, cô cũng muốn đối xử tốt với Tạ phu nhân.
Hai người bàn bạc nói đi là đi, làm người đàn ông duy nhất trong nhà là Tạ Phong Trần đành thuận theo tự nhiên đi theo, trước khi ra ngoài, Tạ phu nhân nhíu mày từ chối, "Con trai, không phải con luôn không thích đi dạo phố sao? Mẹ với Nhan Nhan đi là được rồi, con đừng đi theo, mau mau đi kiếm tiền đi!"
Tạ Phong Trần lập tức nghẹn cả tim, "..."
Anh nghi ngờ người này có phải mẹ ruột của anh không vậy?
Mẹ anh cả ngày chỉ biết xài tiền, quấy rầy thế giới hai người của họ, bây giờ lại bắt cóc vợ anh, còn muốn vứt anh qua một bên.
"Anh lo bận chuyện của anh đi! Mấy ngày nay cũng làm chậm trễ không ít công việc của anh rồi, em với bác gái đi là được rồi." Lâm Nhan cũng biết kiểu đàn ông như Tạ Phong Trần chắc chắn sẽ không vui vẻ khi phải cùng đi dạo phố trong khoảng thời gian dài nhàm chán, dứt khoát để anh đi làm chuyện mình.
Hơn nữa, có anh đi cùng, bọn họ đi dạo có lẽ sẽ có chút kiêng dè.
Tức khắc, Tạ Phong Trần muốn nói cái gì cũng không nói được.
Bị mẹ ruột ghét bỏ, bây giờ còn bị Lâm Nhan ghét bỏ, nhà người khác đều là con cái hãm hại, nhà anh lại là mẹ ruột hãm hại.
"Vâng, con tiện đường đưa mọi người đến trung tâm mua sắm rồi lại đến công ty." Trong lòng Tạ Phong Trần chẳng cảm thấy vui, nhưng nghĩ đến ở công ty thật sự còn chồng chất không ít việc, cũng không nói thêm gì nữa.
Tạ Phong Trần chạy xe đến tòa cao ốc Hải Thành ở trung tâm thành phố, Lâm Nhan và Tạ phu nhân vừa nhìn thấy hàng loạt cửa hàng của những thương hiệu cao cấp phía bên ngoài, dưới đáy mắt đều lóe lên ánh sáng hưng phấn, nóng lòng muốn thử, chuẩn bị làm một cuộc càn quét hàng hóa điên cuồng.
Tạ Phong Trần nhìn thấy vẻ háo hức và tươi cười trên mặt Lâm Nhan, trong lòng cũng thả lỏng theo, thấy cô muốn xuống xe, vội vàng kéo cô lại, rút ra một tấm thẻ trong ví đưa cho cô, "Chơi vui vẻ nhé, thích cái gì thì cứ mua, đừng để mệt quá, ừm, nếu có thời gian thì xem quần áo mùa đông giúp anh nhé."
Lâm Nhan cầm chiếc thẻ lập tức cảm thấy phỏng tay, đẩy ngược lại, "Á, anh không cần đưa thẻ cho em, em tự có tiền của mình, em mua cho anh."
Đôi mắt đen của Tạ Phong Trần tối xuống, "Anh vẫn chưa đến nước cần em nuôi đâu."
"Không sao mà, hình dáng anh rất đẹp, em tình nguyện nuôi anh." Lâm Nhan cười khúc khích trêu chọc, giống như một tên lưu manh đùa giỡn trai nhà lành.
Tạ phu nhân cảm thấy chua loét, chụt một cái bị nhét đầy một miệng cẩu lương, rất nhanh nhẹn dứt khoát đẩy cái thẻ vào tay Lâm Nhan, "Con ngốc à! Nuôi nó làm gì cho phí tiền, nó là một người đàn ông cao to mà lại đi ăn cơm mềm*, có còn biết xấu hổ không vậy. Cất thẻ đi, nó kiếm tiền không để cho vợ xài thì để làm gì?"
*Ăn cơm mềm: chỉ người đàn ông sống phụ thuộc vào phụ nữ, không làm việc, chỉ biết ăn bám, thường dùng trong trường hợp bao nuôi.
Nhất thời Lâm Nhan không nhịn được cười thành tiếng, "Bác à, đây là con trai ruột của bác đó, sao bác lại ghét bỏ hoàn toàn như vậy chứ?"
"Nó là một đứa vừa ngang ngược lại soi mói, cái gì nó dùng đều phải là tốt nhất, nó ghét bỏ mẹ ngốc luôn luôn bị lừa gạt, nói mẹ phá của, hôm nay đúng dịp chúng ta nên khiến cho nó chảy máu nhiều một chút." Tạ phu nhân nghĩ đến bản thân bị con trai ghét bỏ, lập tức cảm thấy cầm được thẻ trong tay là đã đến lúc báo thù rồi.
Thực ra Tạ phu nhân nhìn hành động này của Tạ Phong Trần, khỏi phải nói trong lòng có biết bao nhiêu mừng rỡ, đứa con đầu gỗ nhà mình cuối cùng cũng đã biết nghĩ rồi, biết yêu thương nuôi dưỡng vợ mình, dù sao cũng được xem là một bước tiến bộ rất lớn.
"Mẹ, con có ghét bỏ mẹ đâu, rõ ràng là mẹ nghe lời bùi tai, bị người ta quảng cáo tầm bậy, mẹ lại mua một đống đồ linh tinh về, người khác tùy tiện than nghèo kể khổ với mẹ, rớt vài giọt nước mắt là mẹ vội vàng đưa tiền cho người ta, như vậy không phải là phá của à?"
"Thằng nhóc thối, con còn nói nữa, mẹ con không cần mặt mũi à! Nhan Nhan, đi, đi mua sắm đi." Tạ phu nhân lại bị giảng đạo một trận, vô cùng buồn phiền, bà nói không lại, đành phải kéo Lâm Nhan đứng về phía mình.
"Đừng để mệt mỏi quá, buổi trưa nhớ phải ăn cơm, muốn đi về thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón mọi người." Tạ Phong Trần nhìn thấy hai người bước về phía trước cũng không thèm quay đầu lại, ngàn căn vạn dặn, giống như một ông bố già lải nhải.
Hai người khoác tay, mau chóng bước vào cánh cửa cảm ứng.
Cao ốc Hải Thành tổng cộng gồm bốn block lớn - ABCD, nếu thật sự đi dạo hết thì một ngày cũng không đủ.
Hai người đi tham quan đến giữa trưa thì ăn bữa cơm dinh dưỡng ở một nhà hàng chay, buổi chiều lại tiếp tục đi dạo, đi một lát rồi lại nghỉ một lát, nhưng thật ra lại mua không ít thứ, lúc đi vào một cửa hàng châu báu, Tạ phu nhân nhìn thấy trang sức Châu Phi muốn mua cho Lâm Nhan, nhưng Lâm Nhan lại liên tục từ chối, ngược lại, cô nhìn trúng một chiếc cài áo, rất hợp với Tạ phu nhân, đợi đến lúc bà đi toilet thì Lâm Nhan quay ngược lại để mua.
Khi rời đi, ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Lâm Nhan nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông thối vào buổi sáng lúc trước khi xuống xe như có như không nhắc nhở cô mua quà tặng cho anh, nhất thời cảm thấy chơi rất vui, hứng thú nổi lên, cùng với Tạ phu nhân tìm kiếm quần áo dành cho nam.
Lâm Nhan chọn cho Tạ Phong Trần một chiếc áo bành tô lông dê màu lam hải quân và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, dáng người của người đàn ông rất tốt, nhưng mà bình thường đều mặc âu phục đi giày da, rất nghiêm túc trang trọng, Lâm Nhan rất chờ mong nhìn thấy anh mặc áo bành tô đeo khăn quàng cổ, có lẽ thật sự đẹp đến ná thở đi!
"Nhan Nhan, ánh mắt của con không tệ đâu, quần áo này thật sự đẹp quá, A Trần mặc chiếc áo khoác này kết hợp với khăn quàng cổ màu đỏ chắc chắn không sai." Tạ phu nhân nhìn dáng vẻ chăm chú, say mê nhìn chiếc áo khoác của Lâm Nhan, không đành lòng tạt nước lạnh vào cô, thằng con trai soi mói kia của bà, từ sau khi tiếp nhận công ty đã không chịu thay đổi phong cách quần cáo, chỉ mong đứa nhỏ Lâm Nhan này có thể thêm một chút khói lửa sức sống trên người nó.
"Bác gái cũng nghĩ là đẹp lắm đúng không! Vậy mua cái này được không?" Nhận được sự tán thành, Lâm Nhan vui vẻ nở nụ cười.
"Hoàn toàn có thể, chẳng qua là khăn quàng cổ này hình như là kiểu tình nhân, đến lúc đó con với A Trần kết hợp với đồ tình nhân, chắc chắn sẽ vô cùng xứng đôi. Không được, mẹ cảm thấy quần áo của các con cần phải đặt may lại một lần nữa, tất cả đều chọn theo đồ tình nhân để phối hợp, như vậy cảm giác sẽ tốt lắm đó." Tạ phu nhân giải thích, lại bắt đầu tự mình bày tỏ.
"Vậy thì phiền phức lắm, không cần đâu ạ, chúng con chỉ cần suy nghĩ bình thường là được rồi ạ." Nụ cười của Lâm Nhan thật bất đắc dĩ, đến cuối cùng lúc đi về, hai người đều túi lớn túi nhỏ, có rất nhiều chiến lợi phẩm.
Hơn năm giờ Tạ Phong Trần đến đón hai người cùng đi ăn tối, hôm nay chọn một nhà hàng đặc sản địa phương rất riêng tư, cảnh vật chung quanh thanh tịnh đẹp đẽ, lịch sự, tao nhã, trải nghiệm cũng không tệ lắm.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu là Lâm Nhan nói chuyện phiếm với Tạ phu nhân, lúc Tạ Phong Trần dùng bữa thường sẽ không mở miệng.
"Nhan Nhan, bạn của mẹ mới mở một làng du lịch suối nước nóng mời mẹ qua đó chơi, con đi chơi với mẹ vài ngày được không?"
"Mẹ, bệnh cảm của Lâm Nhan vừa mới khỏi, nếu mẹ muốn đi chơi thì có thể hẹn chị em của mẹ đi đi? Đúng rồi, khi nào thì mẹ quay về nhà cũ vậy?" Tạ Phong Trần nhíu mày, hơi bất mãn, gần đây mẹ anh luôn chiếm lấy Lâm Nhan, hại anh không thể có thế giới của hai người.
"Không sao đâu, bác gái, bác cứ yên tâm ở bên này cũng được, con cũng muốn cùng đi chơi với bác, nhưng mà con không biết lúc nào mới có thể đi được, trước đây con đã đồng ý với bạn bè đi quay một cái MV, sắp xếp ở bên Trữ Thành, khoảng ngày mốt sẽ xuất phát, sau khi trở về lại phải đến Bắc Thành tham gia một buổi thử vai, nếu như thành công, có thể sẽ phải mau chóng vào đoàn quay phim ạ."
"Đã mùa đông rồi còn phải đi thử vai quay phim nữa! Lạnh như vậy rất vất vả đó! Để cho A Trần đầu tư cho con rồi chờ mùa xuân mới quay thì tốt hơn, như vậy cũng ấm áp, người cũng không phải chịu tội." Tạ phu nhân chỉ đơn giản là đau lòng cho Lâm Nhan.
"Nếu con thật sự trở thành con sâu gạo, đến lúc đó anh ấy chán ghét con mất, mấy năm nay làm chuyện gì cũng không dễ dàng, nguyên một nhóm mọi người cũng đều chịu khổ như vậy, làm diễn viên sao có thể chọn thời tiết để diễn, lần này là Sở Mộ Trầm giới thiệu cho con, chắc là một cơ hội không tệ, con muốn nắm bắt thật tốt." Lâm Nhan cười, cảm giác bà ấm áp giống như mẹ mình vậy, sợ cô ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hàng năm mỗi khi đông về phải nhắc nhở cô mặc quần giữ nhiệt rất nhiều lần.
"Sở Mộ Trầm hả? Trước đó mẹ lôi kéo chị em cùng nhau theo đuổi buổi phát sóng trực tiếp gameshow của các con, mẹ và các chị em tốt của mẹ đều trở thành fans của cậu ấy, dáng vẻ rất đẹp trai lại còn galant dịu dàng, còn có tinh thần trượng nghĩa, lúc trước còn đặc biệt bất bình cho con đó, Nhan Nhan, mối quan hệ giữa con và cậu ấy tốt lắm đúng không? Nhớ xin chữ ký giúp bọn mẹ nha, đến lúc đó chị em của mẹ chắc chắn sẽ rất hâm mộ mẹ đó." Ánh mắt Tạ phu nhân lập tức sáng ngời, trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ, hoàn toàn là dáng vẻ sùng bái của fans đối với thần tượng.
"Bác gái yên tâm, con nhất định sẽ xin chữ ký giúp bác." Lâm Nhan bỗng nhiên cảm thấy bà rất đáng yêu, quả nhiên là phụ nữ dù ở bất cứ tuổi nào cũng hâm mộ thần tượng.
"Tốt quá! Đến lúc đó con quay phim mẹ sẽ đến đó thăm đoàn, con có thể để cho mẹ chụp chung với Sở Mộ Trầm sao? Mẹ thật sự rất thích cậu ấy."
"Không thành vấn đề, con sẽ sắp xếp cho bác." Lâm Nhan sảng khoái đồng ý, hai người vô cùng vui vẻ cười nói đi ra ngoài.
Tạ Phong Trần nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu hai người bị người đàn ông khác hấp dẫn sự chú ý, trong lòng rất phiền muộn, sau khi lên xe, cũng không hề hỏi mẹ mình mà trực tiếp lái xe đến nhà cũ của Tạ gia.
"Mẹ, về đến nhà rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay muộn quá rồi, hôm khác con sẽ về thăm ông nội."
"Hả? Hôm nay mẹ đâu có tính về nhà đâu? Sao con lại thế này?"
"Mẹ, ngày mốt cô ấy phải bay rồi, mẹ không thể để chừa một chút thời gian và không gian cho con trai mẹ sao?" Giọng điệu Tạ Phong Trần u oán.
"Haiz! Thằng nhóc thối, bây giờ con còn dám ghét bỏ mẹ là bóng đèn, trước đây mẹ với bố con, không phải con cũng... Bỏ đi, mẹ đi về trước." Tạ phu nhân dở khóc dở cười, cũng hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi, sau khi dặn dò Lâm Nhan một hồi rồi đi xuống xe.
Quay về đến chung cư, Lâm Nhan đá rớt giày cao gót, cả người thả lỏng, ngồi phịch trên sofa.
"Lúc trước sao em không nói với anh là định vào đoàn làm phim của Sở Mộ Trầm vậy? Định đi Trữ Thành quay MV cũng chưa nói." Người đàn ông lành lạnh mở miệng, ánh mắt ai oán, rõ ràng là muốn tính sổ.
"Nhiều chuyện quá, em còn chưa kịp nói." Lâm Nhan nhìn vẻ mặt ai oán của anh, hơi buồn cười.
"Mối quan hệ giữa em và Sở Mộ Trầm có thân như vậy sao? MV lại là quay chung với ai vậy? Là Lục Miểu bên đó sắp xếp cho em à?" Tạ Phong Trần nhớ rõ trên lịch trình làm việc của Lâm Nhan không có hai cái này, đôi mày cau chặt lại.
"Trong chương trình trước đó, thầy Sở rất quan tâm đến em, cũng giúp em không ít chuyện, về phần MV, là Giang Dã đó, là chàng trai trẻ lần trước ở bệnh viện dáng vẻ rất tinh tế đó, cậu ấy là ca sĩ ký hợp đồng với studio của Tiêu Bạch, giọng hát rất êm tai, em..."
"Vậy còn nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ lại là sao nữa?" Đôi mắt người đàn ông híp híp lại, cất giấu nguy hiểm trong con ngươi sâu xa.
"Á, ..." Lâm Nhan cạn lời, cảm giác rất không ổn, làm sao cô lại giống một người vợ ngoại tình đang bị chồng mình vặn hỏi vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]