"Cô không chịu gặp tôi, cũng không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, tôi đành phải tới gặp cô. Đợi lâu quá nên hơi mệt, không biết đã ngủ quên từ lúc nào." Tạ Phong Trần híp híp mắt, lười biếng dựa vào đầu giường, áo vest và cà vạt tùy tiện để cuối giường, áo sơmi còn cởi hai nút lộ ra xương quai xanh.
Tạ Phong Trần không hề nói láo, mấy ngày nay chuyện công ty, chuyện ông nội phẫu thuật, rồi còn lo lắng sợ bên phía Lâm Nhan xảy ra chuyện phiền phức gì, hầu như anh không thể ngủ được. Đêm nay, không biết vì sao khi vừa đến phòng Lâm Nhan mới ngồi một lúc thì cơn buồn ngủ đã ập tới lại nhìn thấy vỏ bọc chăn màu xanh da trời có tô điểm thêm mây trắng trên giường Lâm Nhan, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc thư thái, nhịn không được mà nằm ngả lưng một chút, ai ngờ vừa nằm đã ngủ.
Lâm Nhan hừ lạnh trong lòng, đúng là tên xấu xa này không nghĩ bản thân là người ngoài, tự nhiên đến mức vô duyên luôn.
"Này, đây là phòng tôi, anh vào bằng cách nào? Chết tiệt, mau cút khỏi đây nhanh!" Lâm Nhan tức giận suýt té xỉu, nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia, cô hận không thể xông tới xé rách vẻ mặt đó.
Lâm Nhan không muốn chịu đựng thêm một phút giây nào nữa, bất chấp việc có thể chọc giận đối phương, thẳng thừng nói anh "Cút".
Nghĩ tới Tạ Phong Trần vốn là loại đàn ông không coi ai ra gì, làm gì có ai dám thô lỗ kêu anh "Cút".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-ta-thieu-va-mat-hang-ngay/1055465/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.