Tại hiện trường buổi họp báo, sau khi Tô Ngưng đạp ngã cô gái kia, người của Phó Đình Viễn cũng kịp thời chạy tới sân khấu.
Hiện tại anh không quan tâm đến chuyện kiêng dè hay tị hiềm chi nữa mà đi thẳng một mạch tới cạnh Du Ân, hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Du Ân vẫn chưa hoàn hồn, vô thức lắc đầu trả lời: “Không, may là có Tô Ngưng ở đây.”
Phó Đình Viễn liếc mắt nhìn cô, giờ trong đầu cô chỉ có mỗi công lao của Tô Ngưng thôi hả?
Nếu không có anh điều tra ra được có người muốn làm hại cô, ngấm ngầm đổi cái chai mà người kia đã chuẩn bị trước, chỉ sợ dù bây giờ có Tô Ngưng đứng ra bảo vệ thì dung dịch axit sunfuric đậm đặc trong chai cũng sẽ khiến Tô Ngưng gặp nạn đấy.
Bởi vì vừa xảy ra chút sự cố nên tình hình trên sân khấu có hơi hỗn loạn, như một phản xạ tự nhiên, Dung Thanh Nghiêu lập tức vươn tay kéo Tống Chước Chước đứng cạnh anh ấy vào lòng, che chở cho cô ấy.
Kết quả Tống Chước Chước lại giật mình xém tí nhảy dựng cả lên, cô ấy khẽ đẩy Dung Thanh Nghiêu ra xa, rồi thì thầm: “Chú ý một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”
Dung Thanh Nghiêu: “…”
Giờ đã là lúc nào rồi mà cô ấy vẫn tiếp tục giấu diếm vậy.
Nhưng cũng may bảo vệ đã chạy tới dưới sân khấu, khống chế cô gái kia. Nguy hiểm được hóa giải, anh ấy cũng không cần đắn đo, lo lắng cho Tống Chước Chước nữa. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691821/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.